Mục lục
Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trăm năm mươi tên tu sĩ không khó tìm, một trăm năm mươi tên tu sĩ Xuất Khiếu cảnh cũng không khó, khó là tất cả một trăm năm mươi người đều là một màu tu vi Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn. 

Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh, trận chiến vừa rồi, nếu Trịnh Bản Bàn ra lệnh một tiếng, một trăm năm mươi người Xuất Khiếu cảnh cùng nhau ra tay đối phó mình, bọn họ kết thành trận pháp đối phó mình thì chắc chắn bọn họ có một bữa ăn ngọn rồi. 

Sau khi Trịnh Bân Bân nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Dương Bách Xuyên, khóe miệng nàng ta nhếch lên, cười khanh khách nói: “Thế nào? Ngươi sợ sao?” 

Dương Bách Xuyên gật gật đầu thành thật trả lời: “Hơi sợ” 

“Coi như người thành thật, những người này chính là Thần Thánh Vệ Thần Điện của vương quốc Mạo Hiểm mà ta đã tìm kiếm được từ châu Tây Sơn suốt trăm năm qua, còn có ba mươi cung nữ các nàng là Thần Đãi, tương lai chính là căn cơ của vương quốc Mạo Hiểm. Có thể khiến ngươi sợ hãi chứng tỏ ngươi cũng tự biết mình đấy, nói thật, lúc trước ta đã truyền thụ cho bọn họ một loại trận pháp từ trong truyền thừa của tổ tiên, nếu bọn họ thật sự công kích thì chính ta cũng khó có thể bình yên vô sự tiếp nhận một kích của bọn họ. 

Đương nhiên nếu thật sự muốn ra tay với người thì một mình bổn 

cung là đủ rồi, vừa rồi ta không xuất ra toàn lực, ngươi cũng đừng đắc ý, với lại nơi này được xưng là không gian, chính là bản đồ kho báu của điện Mạo Hiểm mà trước kia ta đã nói với ngươi. Thực ra, chỗ này là trung tâm Thần Điện, năm đó Viên Nhật Tân và Tiền Bất Nhẫn tạo phản chính là muốn lấy được một phương không gian này thôi. Ở một phương không gian này ta chính là tồn tại như thần, ngươi nói xem, nếu như ta muốn giữ ngươi lại có khó không?” Nói đến cuối cùng, Trịnh Bân Bân nheo mắt cười nói với Dương Bách Xuyên. 

Dương Bách Xuyên nghe Trịnh Bân Bân nói như thế thì vô cùng mất tự nhiên, thực ra từ khi đã tiến vào hắn đã suy đoán nơi này chính là một tiểu thế giới, bây giờ nghe chính miệng Trịnh Bân Bân nói ra, chứng thực nơi này là một phương động thiên phúc địa khiến Dương Bách Xuyên giật mình. 

Hắn biết, ở một phương không gian thế này, nếu Trịnh Bân Bân thật sự muốn giữ mình lại thì hắn không có lực phản kháng, hắn cũng từng có động thiên phúc địa như La Phù Động Thiên, đương nhiên biết với tư cách là chủ nhân của động thiên thì có thể mượn lực lượng của một phương thế giới nhỏ, nếu Trịnh Bân Bân động lực lượng của thế giới nhỏ này để trấn áp hắn, hắn thật sự không chắc chắn là mình có thể phá vỡ một phương thế giới nhỏ. 

Trịnh Bân Bân nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên trở nên khó coi, lập tức ha ha cười to nói: “Uống rượu với bổn cung, chỉ cần bổn cung vui vẻ thì đương nhiên sẽ không làm khó ngươi. 

Giờ khắc này, khí thế toàn thân Trịnh Bân Bân thay đổi, không còn bá đạo như trước nữa, tuy nàng ta xưng là bổn cung nhưng nghe vào tai Dương Bách Xuyên lại rất thân thiết, trong đầu hắn nhớ lại một Trịnh Bản Bản tùy tiện hảo sảng lúc trước. 

Nhìn thấy Trịnh Bân Bân như thế, Dương Bách Xuyên ngẩn người, lập tức phản ứng lại, hiểu ra là Trịnh Bân Bân đang cố ý hù dọa hắn, hơn nữa cho dù Trịnh Bân Bân không hù dọa hắn, nếu thật sự muốn giữ hắn lại, bây giờ... Cũng không dễ dàng, quân không thấy ông đây vẫn chưa thi triển hai đại kiếm kỹ sao? 

Hắn bưng bình rượu lên rồi cười ha ha, còn nói: “Uống thì uống, một đại nam nhân như ta mà lại sợ một lão nương như người sao?” 

Hai người nhìn nhau mà cười, giờ khắc này đều có thể đoán được đổi phương nghĩ gì. 

Một bữa rượu không biết uống bao lâu, hai người đều có vẻ say rượu, Trịnh Bân Bân đột nhiên nói: “Vân Tử, ta muốn đến di tích vương triều Sơn Hải, ta vào đấy nếu có một ngày không trở về, giúp ta làm một việc. 

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên đã ngà ngà say nhưng nghe Trịnh Bân Bân bất chợt nói chuyện như đang nói lời trắng trối, hắn lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Bân Bân nói: “Đang yên đang lành người lại đi di tích vương triều Sơn Hải làm cái gì?” 

Hắn đã từng nghe nói đến di tích vương triều Sơn Hải từ miệng đám người Dương Vấn Thiên, cũng biết đó chính là một nơi tà ác, rất nhiều người đều cho rằng nếu có thể tìm được di tích vương triều Sơn Hải, có thể đạt được chí bảo Thiên Tỳ của vương triều Sơn Hải cổ xưa thì sẽ trở thành người đứng đầu giới. 

Nhưng đây chỉ là tin đồn mà thôi, đi bao nhiêu người sẽ chết bấy nhiều người, không ai sống sót trở về, ngay cả tổ tiên của Trịnh Bân Bân là Mạo Hiểm Vương cũng biến mất trong di tích vương triều Sơn Hải. 

Trịnh Bân Bân cười khổ nói: “Ngươi cho rằng ta muốn đi sao, năm đó ta chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu cảnh trung kỳ, làm sao có thể có thực lực cường đại như bây giờ? Làm sao có thể luyện hóa Phân Thân Thuần Dương của tổ tiên, làm sao tu vi sau khi luyện hóa Phân Thân Thuần Dương thì một phát có thể đột phá hai tiểu cảnh giới đạt tới Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, càng có thể gi ết chết Tiền Bất Nhẫn là tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ, tất cả đều có cái giá của nó. 

Dương Bách Xuyên nghe được trong lời nói của Trịnh Bân Bân có sự cay đắng thậm chí tràn ngập oán hận, thậm chí còn có kiểu vô thức mà tự nói, trong lòng hắn khẽ động nói: “Chẳng lẽ... Ngươi bị tổ tiên của người gài bẫy à?” 

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên chỉ thuận miệng hỏi, ngươi bị tổ tiên nhà ngươi gài bẫy à? 

Kết quả Trịnh Bân Bân nghiêm túc gật đầu nói: “Nói chính xác là bị gia gia ta và tổ tiên Phân Thân cùng nhau gài bẫy 

Nói tới đây, Trịnh Bân Bân ít nhiều có chút tự giễu. 

“Ách...” Dương Bách Xuyên không biết tiếp lời như thế nào. 

Lúc này chỉ nghe Trịnh Bân Bân nói tiếp: “Năm đó bọn ta liều sống liều chết tìm lại Phân Thân Thuần Dương của tổ tiên, vì thế mà lấy mạng lão nhị lão tam lão tử, ngươi và ta cũng suýt chút nữa đã chết.” 



Lúc nói chuyện, ánh mắt Trịnh Bân Bân đỏ lên, rất thương tâm, nàng ta dừng một chút rồi nói: “Phân Thân Thuần Dương vốn dĩ do một tay gia gia ta bố trí tìm kiếm, sau khi tìm về cũng là chí bảo luyện hóa cho ông ấy, nhưng người sẽ không ngờ... Ha ha~” Trịnh Bân Bân tự giễu: “Trước đây nghe nói người tu đạo phải đoạn tuyệt thất tình lục dục mới có thể đi xa hơn, nhưng ta vẫn luôn không tin, cũng phản cảm những lời này. 

Nhưng ngay sau khi ta giao Phân Thân Thuần Dương cho gia gia, ta mới hiểu được những lời này tuyệt đối không phải nói khoác, ngươi biết không, lúc đầu gia gia ta gấp rút bắt đầu luyện hóa Phân Thân Thuần Dương, kết quả một thời gian sau lại dừng lại, sau đó nói với ta, ông ấy già rồi, ta còn trẻ nên ta là hy vọng của gia tộc, là niềm hy vọng giúp vương quốc Mạo Hiểm hưng thịnh, nói với ta rất nhiều làm cho ta cảm động đến khóc, sau đó bảo ta tu luyện dung hợp Phân Thân Thuần Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK