Sau bữa ăn, Dương Bách Xuyên bảo Khưu Vân pha trà, gọi mọi người lại, nhìn từng người một, sắp xếp lại từ ngữ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nói cho mọi người biết chuyện, có lẽ món đồ này sẽ thay đổi vận mệnh của mọi người, tôi hy vọng mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.”
Mọi người chưa từng thấy qua một Dương Bách Xuyên trịnh trọng nghiêm túc như thế, nghe anh nói chuyện như vậy, cả đám đều lấy lại tinh thần.
Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn vào biểu hiện của mọi người, hài lòng gật đầu mới bắt đầu nói: “Tên gọi Trung Quốc của chúng ta đã có bề dày lịch sử và truyền thống lâu đời, bình thường mọi người đều biết võ thuật.
Hôm nay tôi muốn nói về một thứ tồn tại vượt xa hơn cả võ thuật, có tồn tại trong một số bộ phim võ hiệp, đặt vào thời điểm hiện tại có thể nói là có thật, thậm chí là vượt xa.
Cũng gần giống như đám người võ cổ giả vậy, ở đây ngày hôm nay cũng có Độc Cô Vô Tình, Khưu Vân đều là võ cổ giả, mọi người không biết võ cổ giả là gì thì tôi nói sau, có thể hỏi hai người bọn họ để hiểu rõ võ cổ là cái gì?
Mà hôm nay tôi muốn nói cho mọi người biết là sư môn của tôi, một giáo phái còn cao hơn cả võ cổ giả~”
Dương Bách Xuyên nói chuyện khiến cho ánh mắt của Độc Cô Vô Tình và Lục Vũ Thư sáng ngời, về phần Lưu Tích Kỳ và Dương San San, Lý Đại Nghị, Lâm Hoan thì có hơi mờ mịt, nhưng không ai trong số bọn họ mở miệng cắt ngang.
Về phần sư môn trong miệng Dương Bách Xuyên thật ra là một cái lý do để xây dựng thế lực, sư phụ Vân Thiên Tà của anh ở tu chân giới là tán tu tán tiên độc lai độc vãng, cũng không có sư môn.
Thế nhưng sư phụ ở Tu Chân Giới thu nhận ba đồ đệ ngoại trừ Nhị sư huynh thì đại sư huynh và tiểu sư tỷ đều có tông môn của mình, là nhân vật khai tông lập phái.
Cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ anh cũng không thể kém sư huynh, sư tỷ quá xa, đơn giản thành lập một tông môn ở Trái Đất, coi như là một mình đảm đương một mặt.
Thành lập thế lực tông môn đương nhiên cần phải có một cái tên gọi, mấy ngày nay anh đã nghĩ đến, sư phụ tên là Vân Thiên Tà, mà trong tên của anh cũng có một chữ Vân, cho nên thành lập thế lực gọi là Vân Môn!
Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Sư môn của tôi có tên là Vân Môn, nói không quá lời thì cũng có thể gọi là công pháp cao cấp nhất trên Trái Đất.
Vượt xa hơn cả tâm pháp võ công của võ cổ giả, tu hành có chút thành tựu thì lên trời xuống đất cũng không phải việc khó, hôm nay gọi mọi người đến đây, là bởi vì tôi muốn truyền thừa công pháp của sư môn cho mọi người, không biết mọi người có bằng lòng không?”
Nói xong anh lại bổ sung một câu: “Đương nhiên con đường tu hành đồng nghĩa với việc tràn ngập gian nguy, đảm bảo không chừng sẽ mất mạng, trong số mọi người nếu ai không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng.”
Lúc này Độc Cô Vô Tình là người đầu tiên mở miệng nói: “Dám hỏi tiên sinh, tâm pháp sư môn của ngài chính là thành quả công lao của em gái Khưu Vân mấy ngày nay sao?” Mấy ngày nay Độc Cô Vô Tình cảm nhận được nội lực của Khưu Vân đột nhiên tăng vọt rất rõ ràng.
Hơn nữa cô nghĩ đến có lẽ sư môn của Dương Bách Xuyên có thể so với những tông môn cổ xưa trên núi không thích xuất hiện, cho nên cô vô cùng tham vọng, nếu sư môn này thật sự có thể so với những tông môn tồn tại trong võ cổ giả ngày xưa thì cô rất sẵn lòng.
Ở giới võ cổ, ai cũng đều biết các thế gia võ cổ đều mạnh mẽ, nhưng Độc Cô Vô Tình biết rõ ràng nhất, tuy các cô được gọi là thế gia võ cổ nhưng khi ở trước mặt những tông môn cổ xưa cũng chẳng là gì, bởi vì trong những tông môn cổ xưa kia có các nhân vật tiên thiên thần thoại tồn tại, đó là thần thoại đột phá Ám Kình, nghe đồn có thể trường thọ mấy trăm năm, thậm chí có thể nhảy vọt lên tận trời.
Tuy Độc Cô Vô Tình biết những lời đồn phóng đại, nhưng chắc chắn cũng có thật.