Mục lục
Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lời nói của Miêu Mậu Thần tràn đầy sự uy hiếp, nó đồng nghĩa với việc phong sát cha con Thân Đồ.  

Mà ngay lúc này, một giọng nói đầy giễu cợt vang lên: “Khẩu khí lớn thật đấy, giống như khắp thiên hạ chỉ mình ông hiểu Y đạo, ăn nói còn không có y đức, xem ra...già rồi mà không được cái tích sự gì sao?

“Ai? Láo xược ~” Miêu Mậu Thiên suýt chút nữa đã bị câu này chọc tức điên.  

Hiện nay trong giới võ cổ, số người dám mắng Miêu Mậu Thiên một cách không kiêng nể như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay.  

Đây là bởi vì lão ta là thánh thủ Y đạo của giới võ cổ, mọi người đều phải nể mặt lão ta vài phần, dù sao thì giới võ cổ ai chẳng có lúc bị thương.  

Thế nên Miêu Mạo Thiên mới có thói quen ngang ngược như vậy, đã rất lâu chưa nghe được có người không chút kiêng kỵ mắng lão ta như vậy.  

“Là tôi ~”   

Dứt lời, Dương Bách Xuyên mở tấm rèm bước ra ngoài.  

Anh vẫn luôn luyện đan ở trong lều, đương nhiên anh cũng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi vã, càng nghe được rõ ràng có người cố ý nhằm vào anh.  

Sau khi luyện xong đan Thiên Nguyên, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của Miêu Mậu Thiên và Thân Đồ Thành Cương, Dương Bách Xuyên không chút do dự phản bác lại.  

Anh cũng xem như là nhìn rõ, nếu trước mặt những người này, anh thể hiện ra chút yếu đuối nào, vậy chỉ có thể là số mệnh bị ức hiếp.  

Nhất là cái lão gì mà Miêu Mậu Thiên này, tự cho mình là bậc thầy Y đạo trong giới võ cổ, liền xem anh thành kẻ thù, lão ta quả thật đã chứng thực châm ngôn, người cùng nghề chính là oan gia.  

Bước ra khỏi lều, Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Miêu Mậu Thiên, sau đó liếc mắt về đám người Mộ Đạo Nhiên, trong lòng anh biết rõ, mấy lão già này chỉ ước tìm phiền toái cho anh, tìm lý do để giế t chết anh.  

Hai viên đan dược thôi cũng có thể bọn họ nói thành trong lều của anh xuất hiện thiên tài địa bảo, còn mặt dày hơn nói nên cùng hưởng.  

Dương Bách Xuyên ở trong lều nghe mà tức cười.  

“Cậu là Dương Bách Xuyên?” Ánh mắt Miêu Mậu Thiên sắc như dao dán chặt trên người Dương Bách Xuyên.  

“Tôi là ai thì liên quan quái gì tới ông.” Dương Bách Xuyên căn bản không hề cho lão già Miêu Mậu Thiên này chút thể diện nào, người khác kiêng kị thân phận thánh thủ Y đạo của ông ta, Dương Bách Xuyên không thèm quan tâm tới mấy cái này, trong mắt anh, Y đạo của Miêu Mậu Thiên chẳng là cái thá gì.  

Sao có thể đánh đồng với Y đạo tu chân của anh được.  

“Thằng ranh, mày muốn chết ~” Dương Bách Xuyên mắng lão ta hai lần, Miêu Mậu Thiên không nhịn được nữa mà ra tay.  

Trong nháy mắt, ông ta tung một chưởng về phía Dương Bách Xuyên.  

“Hừ ~ Lão già, tới đúng lúc lắm.” Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, kiếm Đồ Long trong tay bổ thẳng tới Miêu Mậu Thiên.  

Nhưng mà, vào lúc này, có một bóng người chợt lóe lên, Lăng Hư Tử xuất hiện giữa hai người, hai tay vung lên, một cỗ lốc xoáy lớn hình thành.  

“Ầm ầm ~”  

Sau tiếng rung vang trời, Dương Bách Xuyên và Miêu Mậu Thiên đều lùi lại mấy bước.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK