Quan trọng là có muốn cho vào không mới là vấn đề.
Mấy tông môn lớn đều nhìn về phía Vương Huyền Cơ và Thanh Hư Tử, trong hai người này, Vương Huyền Cơ quen biết Dương Bách Xuyên, Thanh Hư Tử là chưởng giáo Côn Luân, là nhân vật đứng đầu trong giới võ cổ, đều đang chờ hai người họ mở miệng.
Vương Huyền Cơ cười không nói, bất kể thế nào ông đều có thể đi vào Vân Môn Động Thiên này.
Lúc này Thanh Hư Tử bước lên một bước, nói: “Dương đạo hữu, không biết tôi có phúc duyên tiền vào đánh giá Vân Môn Động Thiên của cậu không?”
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nói: “Cũng không phải không được, nhưng Vân Môn Động Thiên liên quan đến bí mật quan trọng của Vân Môn chúng tôi, không phải là đệ tử của Vân Môn hoặc đồng mình Vân Môn thì không thể tiến vào.”
Nói xong, nói với Viên Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, dẫn đệ tử Võ Đang vào đi.”
Viên Tiểu Lôi vui vẻ nói: “Cảm tạ thái sư tổ.” Nói xong trực tiếp dẫn đệ tử Võ Đang đi vào Vân Môn Động Thiên.
Lúc này sắc mặt của đám người Thanh Hư Tử đều rất khó coi, Dương Bách Xuyên đang ép mọi người tỏ thái độ.
Võ Đang Viên Tiểu Lôi gọi Dương Bách Xuyên một câu thái sư tổ, tương đương với cấp dưới, nhìn bộ dáng cung kính của Viên Tiểu Lôi, hiển nhiên muốn đi theo Vân Môn làm tùy tùng.
Loại thời điểm này Dương Bách Xuyên kéo Viên Tiểu Lôi ra, muốn thể hiện cho mọi người, chỉ thiếu nói rõ thuyết minh, sau này các người phải đi theo Vân Môn, coi Vân Môn là đứng đầu mới có thể coi như đồng minh, nếu không đừng nghĩ đi vào.
Nói đồng mình là dễ nghe, tư thế hôm nay của Dương Bách Xuyên là muốn ra hiệu lệnh cho các tông môn ở giới võ cổ trở thành cấp dưới của Vân Môn.
Những người cầm đầu của các tông môn đều không phải trẻ con, tất cả đều là cáo già mấy chục tuổi, sao có thể không rõ dụng ý của Dương Bách Xuyên?
Đối với tất cả mọi người, đây là một khó khăn không nhỏ.
Ai muốn bị người cưỡi lên đầu quản thúc?
Trong lúc nhất thời, giữa sân trầm mặc xuống.
Dương Bách Xuyên không sốt ruột, nhưng anh vẫn thêm vào chút lửa, chậm rãi nói: “Các vị muốn biết tin tức về bí địa Trường Bạch và các cao thủ thiên tài của tông môn các vị năm đó, vậy mời vào trong Vân Môn Động Thiên, tôi sẽ kể lại tất cả mọi chuyện của năm đó cho mọi người trong Vân Môn Động Thiên.”
Vừa dứt lời, tất cả đều trợn trắng mắt, đây là dụ dỗ trắng trợn.
Tất cả tông môn ở đây có ai không muốn biết chuyện năm đó? Ai không muốn biết rõ chuyện về những người biến mất năm đó?
Tất cả đều là thiên tài của tông môn, năm đó biến mất làm cho các thế lực bị thương nặng.
Lời nói lúc này của Dương Bách Xuyên có chút vô sỉ, nhưng lại bắt được tâm tư của mọi người.
Sắc mặt của Thanh Hư Tử biến thành màu đen, trầm giọng nói: “Xin hỏi, ý của Dương đạo hữu là muốn tất cả tông môn chúng ta đều gia nhập vào Vân Môn của cậu?”
Vừa dứt lời, tất cả đều ồ lên, đồng thời cũng làm sắc mặt của mọi người trầm xuống, có chút khẩn trương nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nghe xong, nghĩ thầm trong lòng: “Tốt nhất là vậy.” Nhưng anh cũng chỉ nghĩ trong lòng, làm tất cả thế lực trong giới võ cổ gia nhập vào Vân Môn là chuyện không có khả năng.
Mặc dù bọn họ là truyền thừa võ cổ giả, nhưng đều là tông môn có truyền thừa lâu đời, sao có thể nói bỏ là bỏ?
Vì vậy Dương Bách Xuyên chỉ muốn những tông môn đó nghe theo hiệu lệnh của Vân Môn, như vậy trong tương lai có thể ứng phó với nguy hiểm đến từ Sơn Hải Giới là đủ rồi.
Nhìn Thanh Hư Tử, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Thanh Hư đạo trưởng lo lắng quá nhiều rồi, nói thật tôi không để vào mắt chút sức mạnh này của giới võ cổ.
Nhưng… Nếu nói đến mức này rồi tôi cũng không vòng vo, nói rõ luôn với các vị, chờ tôi nói xong các vị ra quyết định cũng không muộn.”
Nói đến đây, Dương Bách Xuyên dừng một chút, sau đó trầm giọng nói: “Lúc trước tôi kể về Sơn Hải Giới, nghe qua có vẻ tráng lệ, nhưng trên thực tế, Sơn Hải Giới đều là người tu chân, người tu chân có tu vi giống như đồ đệ Vương Tông Nhân của tôi nhiều như lông trâu.
Đúng rồi, thuận tiên nói cho các vị sự chênh lệch cảnh giới giữa người tu chân và võ cổ giả, Luyện Khí kỳ tương đương võ cổ giả Ám Kình, Trúc Cơ kỳ tương đường võ cổ Tiên Thiên, Kim Đan kỳ tương đương Hư Cảnh.
Hơn nữa tôi cũng báo cho các vị, Hư Cảnh cũng chỉ có thể coi như cảnh giới chuẩn Kim Đan, cảnh giới Kim Đan chân chính phải vượt qua cửu thiên lôi kiếp, đồng nghĩa với việc bị thiên lôi đánh một trận mới có thể coi như cảnh giới Kim Đan chân chính.
Đồ đệ Vương Tông Nhân của tôi vượt qua thiên kiếp, tu vi Kim Đan trung kỳ, các vị cũng chỉ nhìn thấy được một góc băng sơn trong bản lĩnh của cậu ta. Thực sự đánh lên, một Kim Đan sơ kỳ vượt qua thiên kiếp có thể đánh được một trăm hoặc hơn trăm võ cổ giả Hư Cảnh, chuyện này rất bình thường.