Chàng trai kia chắc là Liễu Tử Quân anh trai của Liễu Linh Linh. Những người khác là người nhà họ Liễu.
"Anh ơi, ba sao rồi?" Liễu Linh Linh run rẩy hỏi.
"Linh Linh đừng vội, hãy nghe anh nói." Liễu Tử Quân đứng dậy chắn trước mặt Liễu Linh Linh, cũng chặn đường vào phòng bệnh.
"Linh Linh..."
Đám người nhà họ Liễu bước đến chào hỏi Liễu Linh Linh.
Dương Bách Xuyên phát hiện sắc mặt những người này là lạ, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Linh thức tiến vào phòng bệnh xem thử, anh lập tức chấn động cả người, bởi vì Liễu Sơn Hải đã qua đời, thảo nào người nhà họ Liễu đều lộ vẻ kỳ lạ như thế.
Có người buồn bã, có kẻ lộ ánh mắt láo liên.
Mà lúc này Liễu Linh Linh bị chặn trước phòng bệnh cũng đã phát hiện ra tình hình bất thường. Trước sự truy hỏi của cô, Liễu Tử Quân nói: "Linh Linh, ba đã qua đời nửa tiếng trước rồi."
"Không thể nào!"
Tạch! Nước mắt tuôn rơi, giọng nói cao vút, Liễu Linh Linh đẩy Liễu Tử Quân đang chắn trước cửa phòng bệnh ra rồi lao vào trong.
Dương Bách Xuyên cũng định vào theo, nhưng trước cửa có quá nhiều người.
Đây là việc riêng nhà họ Liễu, người thân đều có mặt ở đây, anh không tiện đi vào.
"Ba ơi, hu hu..."
Tiếng khóc xé lòng của Liễu Linh Linh vang lên trong phòng bệnh.
Một đám người nhà họ Liễu đi vào khuyên nhủ cô.
Trong phòng bệnh, Liễu Linh Linh khóc chết đi sống lại. Cuối cùng Dương Bách Xuyên chen vào, lúc này anh nên ở bên cạnh cô.
Nhưng không ngờ sau khi anh đi vào, Liễu Tử Quân lại hét lên.
"Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây? Đi ra ngoài!"
Ánh mắt Liễu Tử Quân lấp lóe. Nào phải anh ta không nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi cùng em gái Liễu Linh Linh, nhưng trong lòng ôm ý nghĩ riêng. Ba nuôi Liễu Sơn Hải vừa mất, gia nghiệp to lớn nhà họ Liễu là một miếng thịt mỡ siêu to khổng lồ, anh ta là con trưởng nhà họ Liễu trên danh nghĩa, không cho phép xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
Liễu Tử Quân quát tháo khiến Dương Bách Xuyên nhíu mày, nhưng anh không nổi giận. Thứ nhất, anh kính trọng Liễu Sơn Hải. Thứ hai, anh nghĩ rằng Liễu Sơn Hải vừa mới qua đời, tâm trạng Liễu Tử Quân không tốt cũng có thể thông cảm. Thứ ba, anh nể mặt Liễu Linh Linh.
Dương Bách Xuyên nhìn Liễu Tử Quân, nhíu mày nói: "Tôi là bạn trai của Linh Linh, tôi vào an ủi cô ấy."
Ai dè Dương Bách Xuyên nói xong câu này, sắc mặt Liễu Tử Quân chợt thay đổi. Anh ta thẳng tay đẩy Dương Bách Xuyên, đồng thời quát: "Tôi không quan tâm cậu là ai, bây giờ nhà chúng tôi phải xử lý tang sự, mời cậu đi ra ngoài, đừng gây thêm phiền phức."
Dương Bách Xuyên bị Liễu Tử Quân đẩy, hai hàng lông mày càng nhíu chặt. Anh không ngờ Liễu Tử Quân lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng cũng mặc kệ cho anh ta đẩy mình, dù sao có một trăm Liễu Tử Quân cũng không đẩy được anh.