Mục lục
Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đều là tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ, nhưng ai mạnh ai yếu lập tức thấy rõ ngay.  

“A ~ tiểu tử, tìm chết.” Hoa Liễu Tường cảm thấy mất hết mặt mũi, Dương Bách Xuyên cũng tu vi như vậy nhưng chỉ lui về sau ba bước, có vẻ rất nhẹ nhàng, còn y lại bị hộc máu, mất hết mặt mũi trước mặt huynh đệ và lão đại, lập tức nổi giận gầm lên, lại lần nữa vọt về phía Dương Bách Xuyên.  

Hoa Liễu Tường gào lên, trên đỉnh đầu xuất hiện một cột sáng màu trắng, sau lưng hình thành hư ảnh cao ba trượng.  

Dương Bách Xuyên hơi nhếch miệng, hắn biết đây là Dương Thần Xuất Khiếu của Hoa Liễu Tường, nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ là Dương Thần Xuất Khiếu ba trượng mà thôi, không thể so với  m Dương Nguyên Thần chín trượng của hắn.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên khẽ mở miệng nói: “Nguyên Thần Xuất Khiếu.”  

Còn không phải là so Nguyên Thần Xuất Khiếu sao?  

Nguyên Thần Xuất Khiếu của ta đè ép ngươi một trăm lần.  

Đối phương cũng chỉ phóng ra Dương Thần mà thôi, đột nhiên sau lưng Dương Bách Xuyên xuất hiện hai  m Dương Nhị Thần, hai  m Dương Nhị Thần một trắng một đen xuất hiện cùng một lúc đứng ở phía sau Dương Bách Xuyên, nhưng Dương Bách Xuyên không hợp nhất âm dương.  

Hắn biết lúc này Trịnh Bân Bân cố ý thử thực lực của chính mình, nếu vậy hai  m Dương Thần là đủ rồi. Dù sao vừa phóng ra đã cao đến chín trượng, lại còn xuất hiện cùng một lúc, đây là việc người tu chân cùng cành giới không làm được.  

Không hợp nhất âm dương cũng vì không bại lộ tất cả át chủ bài của mình trước mắt bốn người Trịnh Bân Bân.  

“Grào …”  

Lúc này đòn tấn công của Liễu Tường Hoa chỉ cách Dương Bách Xuyên 3 mét.  

Nhưng sau khi  m Dương cao chín trượng của Dương Bách Xuyên xuất hiện, cả người y bị chấn động mạnh, tiếng gào thét hoàn toàn biến mất.  

Hiển nhiên bị Nguyên Thần Xuất Khiếu của Dương Bách Xuyên dọa sợ.  

“Lão tam dừng tay ~ Dương đạo hữu dừng tay.”  

Trịnh Bân Bân vội vàng hô to.  

Lúc này trong lòng nàng ta thực sự sóng cuộn biển gầm, không thể tin được một tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ như Dương Bách Xuyên lại có thể xuất hiện  m Dương Nhị Thần cùng một lúc, hơn nữa nguyên thần vừa xuất hiện cao tận chín trượng.  

Không ngờ nguyên thần của một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ lại giống với tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ như vậy. Cho dù bản thân nàng ta có tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, nguyên thần cũng chỉ cao sáu trượng.  

Dương Bách Xuyên này… Là một quái thai!  

Dương Thần ba trượng của lão tam chiến đầu với nguyên thần chín trượng của Dương Bách Xuyên không khác gì tìm chết.  

Ý định của Trịnh Bân Bân chỉ là để lão tam thử xem thực lực của Dương Bách Xuyên đến đâu, đến nước này rồi thì không cần thử.  

Nguyên Thần Xuất Khiếu chín trượng đã chứng minh tất cả, hơn nữa còn xuất hiện  m Dương Nhị Thần cùng một lúc, có thể Nguyên Thần Xuất Khiếu hai  m Dương, ở trong lịch sử Sơn Hải Giới không phải không có, nhưng tuyệt đối là lông phượng sừng lân.  

Trong dòng chảy lịch sử, Trịnh Bân Bân biết người có thể làm được điểm này đều là nhân vật phong vân máu mặt trong lịch sử Sơn Hải Giới. Lúc nhìn về phía Dương Bách Xuyên, đôi mắt đẹp của nàng ta sáng lấp lánh.  

Hoa Liễu Tường nghe thấy lão đại nhà mình kêu gọi, cũng vội vàng tìm lại mặt mũi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như tiểu tử ngươi gặp may.”  

Loại uy hiếp không hề cân lượng này không đáng Dương Bách Xuyên để vào mắt.  

Nhếch miệng cười, cũng thu hồi  m Dương Nhị Thần của chính mình lại.  

“Ha ha ~ lão tam, ngươi cũng hơi quá đáng rồi, sao lại có thể ra tay với Dương đạo hữu chứ? Có thể gặp nhau đều là duyên phận, sao ngươi còn vụng ý hơn lão tử thế.” Trịnh Bân Bân nghiêm mặt răn dạy Hoa Liễu Tường.  

Hoa Liễu Tường không phải người không có đầu óc như lão tứ, đối với lời nói của lão đại, hiển nhiên biết ứng đối như thế nào, vội vàng nói: “Lão đại, đừng nóng giận, ta sai rồi.”  

“Ngươi nói với ta làm gì, còn không nhanh xin lỗi Dương đạo hữu!” Nói xong, Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.  

Dương Bách Xuyên biết Trịnh Bân Bân đang hạ bậc thanh, cũng không đặt ở trong lòng, cười nói: “Thôi, dù sao ta cũng không có hại.”  

Một câu nhìn như tùy ý, Hoa Liễu Tường lại cảm thấy vô cùng chói tai, trên mặt vừa trắng vừa xanh, trong lòng điên cuồng mắng Dương Bách Xuyên: “Có hại cái quỷ, CMN ta bị ngươi đánh hộc máu đây.”  

Tất nhiên y cũng chỉ dám mắng ở trong lòng cho hả giận, bây giờ thật sự không dám lên tiếng mắng Dương Bách Xuyên, khóe miệng co giật, còn phải nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Dương Bách Xuyên, phối hợp diễn kịch với lão đại nhà mình.  

Quá thống khổ ~  

“Dương đạo hữu đừng trách, ba vị huynh đệ này của ta, ngoại trừ lão nhị Bạch Tiểu Sinh hiểu chút lễ nghĩa ra, lão tam và lão tứ đều là người thô lỗ, nhưng cũng là người thẳng tính. Ngươi nhìn xem, chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, lời nói lúc trước của Dương đạo hữu vô cùng có đạo lý, đều là người hiểu lý lẽ, hơn nữa nô gia mời Dương đạo hữu hỗ trợ không phải chỉ để thu lợi không, mà còn có chuyện muốn nhờ hỗ trợ.”  

Lần này Trịnh Bân Bân nói chuyện rất nghiêm túc.  

“Nói nghe chút.” Dương Bách Xuyên hơi mỉm cười, trong lòng suy nghĩ, quả nhiên không thể có chuyện tốt bầu trời rớt bánh có nhân, bây giờ không phải đến rồi hay sao…?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK