Tiếp đó, bang chủ bang Hắc Vân nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói với Cao Thịnh Thiên: "Giết thằng nhãi kia đi, giữ lại là mầm họa."
"Vâng, thưa đại ca." Cao Thịnh Thiên đáp lời.
Sau đó, bang chủ bang Hắc Vân nói với tên thuộc hạ bên cạnh: "Giết sạch vệ binh thành Tán Tu."
Dương Bách Xuyên biến sắc, kiếm Đồ Long trong tay phóng ra kiếm khí, chuẩn bị đấu với Cao Thịnh Thiên.
Đúng lúc này, trên không trung thành Tán Tu đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
Là giọng của nữ nhân.
"Giết sạch vệ binh thành Tán Tu cơ à? Cao lão ma, ngươi ăn nói ngông cuồng thật đấy! Ngươi dám động vào một người của thành Tán Tu thử coi?"
Giọng nói vang vọng khắp thành Tán Tu, không biết từ nơi nào truyền tới.
Dương Bách Xuyên trông thấy Cao Thịnh Thiên thay đổi sắc mặt, còn bang chủ bang Hắc Vân thì chấn động cả người. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngọn núi cao nhất trong thành Tán Tu, đó là Thiên Tú Phong - đạo tràng tu luyện của đại thành chủ Lê Nặc.
"Lê Nặc...?" Đến giọng nói khàn đặc của bang chủ bang Hắc Vân cũng thay đổi.
Giờ phút này, rất nhiều người có mặt ở đây đều nhìn về phía Thiên Tú Phong.
Dương Bách Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn, tức thì trông thấy một bóng hình xinh đẹp giẫm lên hư không đi tới.
Áo trắng như tuyết, tóc dài bay bay, tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh.
Nhìn thì có vẻ bà đi từng bước rất chậm, nhưng thật ra chớp mắt đã đến không trung trên sàn thách đấu. Bà đứng trên cao nhìn xuống bang chủ bang Hắc Vân.
Dương Bách Xuyên biết người phụ nữ đẹp như tiên này chính là Lê Nặc, chủ nhân chân chính của thành Tán Tu.
Nghe giọng điệu của bà thì hình như bà biết thân phận của bang chủ bang Hắc Vân, gọi đối phương là Cao lão ma.
"Bất ngờ lắm à?" Lê Nặc nhìn bang chủ bang Hắc Vân chằm chằm.
"Không thể nào... Rõ ràng là năm đó thần hồn của ngươi bị độc tố xâm nhập, sao có thể còn sống?" Bang chủ bang Hắc Vân hét lên thất thanh.
"Chính vì thần hồn bị độc tố xâm nhập nên mới không mất mạng. Cao Thuấn, ngươi rất thất vọng phải không?" Lê Nặc hờ hững cất lời, sau đó nói tiếp: "Ta không giả vờ bệnh nặng thì làm sao Cao Thuấn ngươi chịu lộ diện? n oán trăm năm, hôm nay cũng nên chấm dứt. Nếu không phải ta giả bộ thì thật sự không tìm được ngươi. Hôm nay hãy kết thúc tất cả đi!"
"Ha ha ha!" Bang chủ bang Hắc Vân, tức là Cao Thuấn ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó, lão ta gỡ mặt nạ ra, để lộ một gương mặt xấu kinh người. Một bên là xương trắng, một bên là cơ thịt khô quắt, thật sự là không dám nhìn thẳng.
Giọng nói của Cao Thuấn chất chứa oán hận: "Tiện nhân, năm xưa không giết ngươi để lại một mầm họa, dẫn đến nhà họ Cao chúng ta diệt vong. Hôm nay ta sẽ tự tay giết ngươi, khiến ngươi chết không có chỗ chôn giống như mẫu thân ti tiện kia của ngươi. Ngươi cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ mà thôi, huynh đệ chúng ta có thể giết ngươi một trăm lần. Thịnh Thiên, gỡ bỏ phong ấn đi!"
"Vâng, thưa đại ca."
Cao Thịnh Thiên trả lời. Ông ta chạm một đầu ngón tay vào giữa trán, tức thì khí thế toàn thân bùng nổ.
"Được đấy! Năm xưa ta đã cảm thấy ngươi có thể giết hữu thành chủ là có vấn đề. Không ngờ ngươi lại phong ấn tu vi của bản thân, là Nguyên Anh sơ kỳ." Lê Nặc lơ lửng trên cao, không sợ hãi chút nào. Sau khi nhìn thấy Cao Thịnh Thiên gỡ bỏ phong ấn, bà bình tĩnh lên tiếng.
"Huynh đệ chúng ta một người là Nguyên Anh trung kỳ, một người là Nguyên Anh sơ kỳ, ngươi cảm thấy có thể thắng không?" Cao Thuấn nhìn Lê Nặc, giọng điệu tàn nhẫn.
"Chỉ thêm một Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng Lê Nặc ta quản lý thành Tán Tu mấy trăm năm không được tích sự gì?" Lê Nặc mỉa mai.
Sau đó, bà dùng chân khí chậm rãi cất lời: "Hỡi những người bạn cũ, thành Tán Tu đã che chở cho mọi người nhiều năm, hôm nay Lê Nặc muốn đòi lại ân tình này."
Bà vừa dứt lời, phía Đông thành Tán Tu vang lên một tiếng hét dài.
Tiếp theo là phía Tây, phía Nam, phía Bắc. Bốn tiếng hét dài vang dội, bốn luồng khí tức mạnh mẽ cùng phóng lên cao.
Cao Thuấn và Cao Thịnh Thiên biến sắc.
Dương Bách Xuyên cũng sốc. Bốn luồng khí tức vừa rồi chắc chắn là khí tức của cao thủ cảnh giới Nguyên Anh...
Bốn luồng khí tức mạnh mẽ đại diện cho bốn cao thủ cảnh giới Nguyên Anh.
Sau đó, bốn tia sáng bay vèo tới.
Người thứ nhất là một người đàn ông trung niên đô con mặc đồ thợ rèn, giọng nói ồm ồm: "Khi xưa Thiết Ngưu được thành chủ Lê Nặc thu nhận mới có được cuộc sống yên ổn. Hôm nay ai dám phá thành Tán Tu, Thiết Ngưu sẽ quăng hắn vào lò tôi thép."
Lê Nặc chắp tay nói: "Chào Thiết huynh đệ..."
Người đàn ông đô con trông có vẻ chất phác tầm thường, tự xưng là Thiết Ngưu kia vừa xuất hiện, trong sân có người thốt lên: "Là... là thợ rèn Thiết Ngưu ở đầu phố Đông!"
"Còn không phải sao, không ngờ khí tức trên người hắn lại mạnh đến vậy!"
"Chắc chắn là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh!"