Mục lục
Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tìm kiếm Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân, Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng toàn bộ đáy cốc chỉ có một con đường kéo dài về phía nam là có thể đi, phía sau không có đường lui nữa.  

Nhưng bọn họ đã đi được mười mấy phút, cách ba trăm mét so với nơi thầy trò bọn họ rơi xuống rồi. Anh thầm nghĩ trong lòng, cho dù Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân cí rơi xuống, có thể bọn họ cũng xuất hiện ở một nơi xa như thế này.  

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên còn nhận ra phía đi về hướng nam hoàn toàn không có dấu vết gì hết, không hề có một dấu chân nào trên lớp tro bụi vô cùng dày.  

Điều đó chứng tỏ rằng dù Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân có rơi xuống dưới cũng không đi đến nơi này.  

Nhưng vấn đề hiện tại là ngoại trừ con đường đi về phía nam ra, trên toàn bộ đáy cốc không còn con đường nào nữa.  

Cẩn thận nghĩ lại một hồi, Dương Bách Xuyên nhận ra đến cả nơi ba người bọn họ rơi xuống cũng không có bất kỳ dấu chân, hay dấu vết đi lại của sinh vật nào cả, quả thực rất kỳ dị.  

Theo lý thuyết, vị trí Vương Tông Nhân và Ngô Mặt Thu rơi từ phía trên xuống nhiều nhất cũng chỉ nằm trong phạm vi trăm mét mà bọn họ đã tìm kiếm mà thôi. Nhưng bây giờ ba người họ đã tìm trong phạm vi ba trăm mét rồi nhưng không hề có bất kỳ phát hiện nào, hơn nữa còn chẳng hề có một dấu chân. Ngoại trừ các loại hài cốt, không có bất kỳ sự tồn tại nào ở dưới đáy cốc hết.  

Yên tĩnh đến mức đáng sợ, làm con người ta cảm thấy áp lực.  

Đại đồ đệ Độc Cô Hối trước giờ vốn vẫn là cái máy phát thanh cũng im bặt như vàng. Có lẽ là do không tìm thấy sư đệ Vương Tông Nhân nên lòng anh ấy vô cùng áy náy. Sau khi Dương Bách Xuyên cứu anh ấy tỉnh thì anh ấy không hề nói chuyện nữa.  

Dương Bách Xuyên cũng có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của đại đồ đệ, anh bèn vỗ vai Độc Cô Hối và nói: “Yên tâm, sư đệ cậu là người có phúc lớn, sẽ không sao đâu. Chúng ta đi phía trước tìm xem.”  

“Sư phụ, đều do con…” Độc Cô Hối nghẹn ngào nói với đôi mắt đỏ hoe, anh ấy quả thực đang nghĩ rằng người làm sư huynh như anh ấy không làm tốt. Nếu anh ấy không đưa ra ý tưởng bắn chết linh thú của Miêu Long thì sẽ không có những chuyện sau đó. Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân sẽ không rơi xuống dưới, hiện tại sống không thấy người chết không thấy xác.  

Dương Bách Xuyên cười cười ngắt lời Độc Cô Hối và an ủi: “Cái này không thể trách cậu được, vi sư chém chết ông cố của Miêu Long nên đã sớm có thù rồi. Không liên quan gì đến ba người cả. Đi thôi, chúng ta đi về phía trước tìm xem, có lẽ Thu Nhi và A Nhân ở đằng trước đó.”  

Thay vì nói Dương Bách Xuyên đang giảm bớt bầu không khí áp lực và an ủi đại đồ đệ, chẳng thà bảo rằng anh cũng đang tự an ủi bản thân trong lòng.  

Ngay sau đó thầy trò ba người tiếp tục đi sâu xuống đáy cốc. Đi được khoảng mười phút sau, trong tầm mắt của ba người bọn họ xuất hiện một màn vô cùng chấn động, không kìm lòng được mà dừng bước chân lại.  

Trước mặt thầy trò ba người xuất hiện một toà núi xương trắng cao khoảng ba mươi mét.  

Dương Bách Xuyên hít một hơi khí lạnh, bảo sao lúc anh đi cách nơi đây khoảng bốn mươi - năm mươi mét chợt cảm nhận được khí âm sát trọng thiên.  

Dùng mắt thường cũng gần như có thể nhìn thấy được sát khí nồng nặc như thực thể bên trên đỉnh núi xương trắng này. Dương Bách Xuyên biết, thật ra đống sát khí đó là ma khí, một loại lực lượng cực kỳ yêu dị hóa.  

Một màn cảnh tượng vô cùng quỷ dị xuất hiện, sát khí tỏa ra từ núi xương trắng tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ giữa không trung, mà Lôi Điện chi lực bao phủ giữa không trung ở đây cũng có uy lực mạnh hơn hẳn so với những nơi khác.  

Có vẻ như sát khí trên đỉnh núi xương trắng đang không ngừng tấn công lôi điện trên không, mà lôi điện thì lại áp chế sát khí giống như mạng nhện vậy.  

Hai lực lượng - một chính một tà đang đọ sức với nhau.  

Dương Bách Xuyên thả linh thức ra muốn kiểm tra toà xương trắng khổng lồ này một chút, nhưng khi linh thức vừa được thả ra, trong đầu anh chợt hiện lên tiếng mắng mỏ của sư phụ Vân Thiên Tà: "Thằng nhóc thối này, con tìm chết hả? Mau thu nó lại."  

Dương Bách Xuyên đột nhiên bị sư phụ dọa cho giật nảy mình, anh vội vàng thu linh thức lại, theo bản năng hỏi: "Lão già à, tòa núi xương trắng này rất quỷ dị, con muốn kiểm tra một chút, xem có tin tức gì về Thu Nhi và A Nhân hay không." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK