Chắc chắn là ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế.
Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, đây cũng chỉ là một ấn ký thần hồn mà thôi. Quả nhiên đúng như anh dự đoán, ấn ký thần hồn này chỉ có cấp bậc Nguyên Anh.
Anh vẫn chưa đến mức bị dọa sợ.
Lúc này Dương Bách Xuyên đang ở trạng thái hai thần Âm - Dương hợp nhất, Dương Thần ra chiêu cắn nuốt. Dương Thần xuất khiếu có thể nuốt nhả mặt trời. Trái ngược với Âm Thần, Dương Thần có thể cắn nuốt năng lượng chí dương trên thế gian.
Ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế tràn đầy dương cương, nhưng chí dương thì cũng là thần hồn của con người, có thể mạnh hơn năng lượng của mặt trời chắc?
Vả lại, một bên là cấp bậc Nguyên Anh, một bên là cấp bậc Xuất Khiếu, khoảng cách giữa hai bên không nhỏ chút nào.
Nếu mười hai phần ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế hợp nhất, có lẽ Dương Bách Xuyên còn e sợ. Nhưng ấn ký thần hồn chia tách làm mười hai phần thì anh chẳng sợ gì hết.
Tiếng quát "to gan" trái lại còn khiến tên họ Dương nào đó phì cười.
"Ha ha, một ấn ký thần hồn cấp bậc Nguyên Anh mà thôi, cho dù ngươi là Thủy hoàng đế, anh đây cũng chẳng sợ ngươi."
Dương Bách Xuyên thầm cười trong lòng, Dương Thần há miệng phát ra một luồng sức mạnh cắn nuốt to lớn nhắm tới ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế.
"Khốn kiếp... Á!"
Thủy hoàng đế còn chưa mắng xong đã bị tên họ Dương nào đó nuốt chửng.
Thế giới ngập tràn ánh sáng vàng, hay nói chính xác hơn là trung tâm trận pháp của con rối tượng đồng rơi vào bóng tối.
Dương Bách Xuyên thành công xóa bỏ ấn ký thần hồn mà Thủy hoàng đế để lại trong cơ thể con rối tượng đồng.
...
Tiếp theo, Dương Bách Xuyên ra khỏi trung tâm trận pháp của con rối tượng đồng thứ nhất, tiến vào con rối tượng đồng thứ hai...
"Quả nhân phải tru di cửu tộc nhà ngươi..." Trong con rối tượng đồng thứ hai, thần hồn của Thủy hoàng đế vô cùng tức giận.
"Hừ!" Đáp lại ông ta là tiếng hừ lạnh của Dương Bách Xuyên, sau đó trắng trợn cắn nuốt.
Con rối tượng đồng thứ ba...
"Quả nhân phải... Á!" Ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế còn chưa nói xong lời đe dọa đã bị thần hồn của Dương Bách Xuyên cắn nuốt.
Con rối tượng đồng thứ tư, thứ năm, thứ sáu... cho đến thứ mười hai.
Dương Thần của Dương Bách Xuyên đã hơi no, tốc độ chậm lại.
Lần này Thủy hoàng đế không mắng chửi cũng không phản kháng, mà nhìn thẳng vào Dương Bách Xuyên, uể oải hỏi: "Ngươi là ai?"
Dương Bách Xuyên cười khanh khách: "Rốt cuộc Thủy Hoàng bệ hạ cũng nói tiếng người, ta là Dương Bách Xuyên."
"Láo xược!" Sao Thủy hoàng đế lại không hiểu câu "nói tiếng người" của Dương Bách Xuyên có ý mắng chửi kia chứ, ông ta lập tức nổi giận.
"Đừng lảm nhảm nữa! Cmn, ngươi còn dài dòng thì ta nuốt ngươi ngay và luôn đó!" Dương Bách Xuyên cho rằng người trước mặt không phải Thủy hoàng đế thật sự mà chỉ là một sợi ấn ký thần hồn, không có gì phải sợ hết, thế nên anh bật lại luôn.
"Ngươi..." Ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế bị Dương Bách Xuyên chọc tức.
Sau đó, ông ta lại hỏi: "Kẻ nào sai ngươi tới?"
Dương Bách Xuyên chợt nhớ ra Lục Tuyết Hi từng nói Thủy hoàng đế đến trái đất tìm Thần Mộ Viên thật ra là do mấy thế lực lớn ở Sơn Hải Giới sai tới. Có điều Thủy hoàng đế là người có dã tâm, sau khi tìm được Thần Mộ Viên, ông không muốn chia sẻ với thế lực phía sau, vì vậy hai bên nảy sinh mâu thuẫn, hoặc là trong đó có bí mật người khác không biết.
Nghe thấy ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế hỏi vậy, Dương Bách Xuyên cố ý nói: "Ai sai ta tới đây rất quan trọng sao?"
Anh hỏi ngược lại như vậy khiến thần hồn của Thủy hoàng đế sửng sốt, sau đó nhìn anh: "Nhóc con, quả nhân nói cho ngươi biết Thần Mộ Viên không phải nơi ngươi có thể động vào. Quả nhân khuyên ngươi trở về cho sớm kẻo mất mạng. Đám người kia chỉ coi ngươi là một quân cờ mà thôi.
Quả nhân dốc lòng bán mạng tìm kiếm Thần Mộ Viên cho bọn họ, kết quả thế nào? Kết quả là bọn họ muốn giết quả nhân diệt khẩu. Hạng tiểu nhân vô tình vô nghĩa như vậy, sao quả nhân có thể nói cho bọn họ biết cách vào Thần Mộ Viên?
Bao nhiêu năm rồi bọn họ vẫn chưa hết hi vọng. Vậy thì sao chứ? Bọn họ vẫn chưa bước vào Thần Mộ Viên không phải sao? Quả nhân muốn bọn họ trơ mắt nhìn Thần Mộ Viên mà không vào được, ha ha ha..."
Nói đến cuối câu, ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế bật cười ha hả.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại trợn mắt, nói thẳng một câu làm Thủy hoàng đế suýt sặc chết.