Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long sẵn sàng đón địch, không dám khinh thường chút nào.
Con yêu thú phía trước trông giống chó săn, nhưng hơi thở trên người không mạnh như vậy. Điều quan trọng là Độc Cô Vô Tình nói rằng nó có thể phun ra lửa và băng, lúc trước còn phun ra đao gió, thủ đoạn không ít.
Đôi mắt yêu dị dán chặt vào Dương Bách Xuyên khiến anh kinh hãi. Anh nói thầm: "Con súc sinh này còn chơi trò đấu tâm lý hả?"
Một người một thú đứng cách nhau bốn năm mét, bắt đầu giằng co.
Độc Cô Vô Tình đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Tên họ Dương nào đó không nhìn cô mà chỉ lạnh nhạt nói: "Em đi sang một bên nghỉ ngơi, chữa trị vết thương đi. Chờ khi nào giải quyết xong con súc sinh này, tôi sẽ trừng trị em. Đến một nơi như thế này mà không bàn bạc với tôi, hừ!"
Độc Cô Vô Tình nghe thấy lời nói lạnh nhạt của Dương Bách Xuyên, chẳng những không tức giận hay sợ hãi, mà trái lại lòng đầy ắp ngọt ngào.
Cô nghe ra sự quan tâm ẩn chứa trong lời nói của Dương Bách Xuyên, cũng biết là mình ở bên cạnh cũng không giúp được gì, vì vậy ngoan ngoãn đi sang một bên nghỉ ngơi.
Cuộc đối đầu giữa Dương Bách Xuyên và yêu thú giống kiểu so đấu về khí thế và sự kiên nhẫn hơn. Trong cuộc đối đầu này, kẻ nào mất kiên nhẫn trước thì kẻ đó thua.
"Mày chỉ là một con súc sinh, anh đây không tin mình không bằng mày." Dương Bách Xuyên nhìn yêu thú, đồng thời mắng một câu.
Mà lúc này, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu anh: "Thằng nhóc thúi cẩn thận chút! Ở Tu Chân Giới, nó cũng được xem là loài nổi bật trong đám yêu thú cấp thấp đấy. Loài yêu thú này có bản tính gian xảo, chỉ số thông minh không thua gì con người.
Con hãy nhớ một điều: cái sừng trên đầu sói một sừng chính là nhược điểm của đó, cũng là lợi thế lớn nhất của nó. Nó có thể sử dụng phép thuật và kết nối với linh khí trời đất cũng là nhờ cái sừng đó. Chỉ cần con chặt đứt sừng của nó ắt giành được thắng lợi. Thứ này cũng là nguyên liệu tốt để luyện khí.
Loài yêu thú này gian xảo ở chỗ nó giỏi tính kế. Khi gặp phải kẻ địch mạnh hơn, nó sẽ quanh co lòng vòng chờ cơ hội hành động. Nếu phát hiện thấy mình không thể địch lại thì nó sẽ chạy trốn. Đối mặt với đối thủ yếu hơn, nó sẽ đùa giỡn con mồi như mèo vờn chuột, cuối cùng g iết chết. Có vẻ như người phụ nữ của con Độc Cô Vô Tình bị con súc sinh này xem là chuột mà đùa giỡn.
Trên trái đất xuất hiện một con yêu thú chân chính quả là chuyện lạ. Giết nó rồi, toàn thân nó đều là vật báu. Máu để luyện đan, da lông để luyện chế bùa chú, tất cả đều là đồ tốt đối với con. Theo lý thì linh khí ở thế giới này của các người quá mỏng manh, không thể xuất hiện yêu thú cấp bậc này."
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy, trong mắt lấp lóe ánh sáng xanh, anh cực kỳ tức giận vì con súc sinh này trêu chọc Độc Cô Vô Tình. Thảo nào trên người Độc Cô Vô Tình chồng chất vết thương nhưng không bị giết, thì ra là do con súc sinh này có sở thích đùa giỡn con mồi.
Cũng may là như thế, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ nghĩ đến câu nói của sư phụ, toàn thân sói một sừng đều là vật báu.
Giết nó mang về cho Lục Tuyết Hi luyện chế bùa chú vậy.
Dương Bách Xuyên và sói một sừng giằng co mười phút, sau đó anh phát hiện trong mắt nó lóe lên tia sáng.
"Súc sinh rốt cuộc vẫn là súc sinh, cho dù đã mở linh trí cũng không thoát khỏi bản chất, muốn đấu với người vẫn chưa đủ trình."
Tên họ Dương nào đó thầm nói một câu, đồng thời nắm chặt kiếm Đồ Long trong tay, sẵn sàng chờ sói một sừng xông tới tấn công.
Một giây sau, sói một sừng gầm lên một tiếng, hai chân trước khuỵu xuống trông như muốn nhảy vọt lên.