Mục lục
Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên ôm chồn nhỏ, sửng sốt nói: “Lão tiền bối, ngài không sợ vãn bối ôm chồn nhỏ chạy mất?”  

“Ha ha, nhóc con, cậu thử chạy xem? Hơn nữa ta nói trước, nếu cậu không lấy ra được hai mươi cân rượu Khỉ, lão phu sẽ không buông tha cho cậu!” Một loại khí chất cường đại tự tin toát ra từ trên người ông ta, là một loại tự tin nắm giữ tất cả.  

Dương Bách Xuyên biết đây là tự tin bởi thực lực cường đại nên ông già không sợ anh chạy trốn.  

Nhưng nói đi nói lại, nếu bây giờ Dương Bách Xuyên ôm chồn nhỏ chạy trốn, nói thật anh thật sự không có tự tin có thể chạy khỏi tay của ông già.  

Khóe miệng co rút, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Làm gì có, vãn bối chỉ đùa một chút, đi thôi, vãn bối dẫn ngài đi.”  

Dương Bách Xuyên cảm giác được, mặc dù ông già này nói chuyện vô sỉ, nhưng anh cảm giác được ông ta không phải người xấu. Nếu không anh cũng không dám dẫn ông ta về nhà, do đó tiến hành bước thứ hai của kế hoạch.  

“Nhóc con không thể trốn khỏi lòng bàn tay của lão phu đâu.” Đắc ý nói xong lại uống thêm một ngụm rượu Khỉ, vẻ mặt thỏa mãn hưởng thụ, thầm nghĩ đây là đồ tốt.  

Dương Bách Xuyên ôm chồn nhỏ, âm thầm bảo Kiều Phúc về nhà, hô gọi Hầu Đậu Đậu đang ngồi xổm trên cây, mang theo ông già về nhà.  

Vừa đi vừa thử hỏi: “Nên xưng hô tiền bối như thế nào?”  

Có lẽ uống được rượu Khỉ nên tâm trạng tốt, đối với câu hỏi của Dương Bách Xuyên ông ta không hề không kiên nhẫn, ngược lại suy tư nói: “Đúng vậy, tên ta là gì ta?”  

Nghe được những lời này, Dương Bách Xuyên đen mặt không còn gì để nói, không lẽ thật sự là một tên điên khùng? Ngay cả tên của mình cũng không biết.  

Dương Bách Xuyên cũng không thúc giục ông ta, vừa đi vừa trộm đánh giá, chỉ thấy ông ta trầm tư suy nghĩ, lẩm bẩm, không ngừng lặp lại câu: “Tên ta là gì….”  

Qua một lúc lâu, đột nhiên ông ta kêu to, nói: “CMN lão phu không nghĩ ra tên mình là gì, nhóc con, cậu đặt một cái tên cho lão phu, lão phu đỡ phiền não suy nghĩ.”  

“A~” Dương Bách Xuyên chảy mồ hôi, đột nhiên cảm thấy ông già này rất vui tính, còn không phải là lấy một cái tên cho ông ta sao, quá đơn giản. Có thể đặt tên cho một siêu cao thủ, sau này truyền ra ngoài cũng rất oai phong.  

Lập tức buột miệng nói: “Tiền bối đang ở núi sâu rừng già, nhìn ra được rất thích uống rượu, ngài đầy đầu bạc, tiên phong đạo cốt, nếu không vãn bối gọi ngài là Tửu Tiên có được không?”  

Dương Bách Xuyên quyết tâm muốn nịnh nọt phải nịnh đến cùng, mặc dù nhìn ông ta dơ bẩn lôi thôi, nói vậy tiên phong đạo cốt rất trái lương tâm, nhưng… Rất cần thiết, nếu không làm sao có thể lừa dối tiếp?  

“Tửu Tiên? Tên này hay, nhóc con đặt tên không tệ, từ nay lão phu tên là Tửu Tiên.” Ông già, bây giờ tên là Tửu Tiên vui vẻ nói.  

Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, chỉ cần ông ta vui vẻ thì dễ nói, tiếp theo mới có thể tiếp tục nói chuyện với nhau.  

Sau đó Dương Bách Xuyên hỏi: “Tửu Tiên tiền bối, không biết tiền bối là người của môn phái nào?”  

“Môn phái? Tại sao nghe có chút quen tai? Để lão phu nghĩ lại, nghĩ lại ~” Tửu Tiên lại rơi vào suy tư.  

Dương Bách Xuyên có chút nhìn ra, ông già này không phải chứng si ngốc tuổi già thì là mất trí nhớ. Nhưng ông ta là võ cổ giả, tỷ lệ mắc phải chứng si ngốc tuổi già rất nhỏ, có lẽ là mất trí nhớ.  

Sau một lúc, Dương Bách Xuyên cảm giác được không thích hợp, anh nhìn thấy trong tay ông già túm xuống một nhúm tóc bạc, vẻ mặt thống khổ. Hiển nhiên không nghĩ ra chính mình thuộc môn phái nào, hoặc rơi vào hoài nghi nào đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK