Hiện tại, đối với những người cấp bậc Nguyên Anh mà nói thì đây là một cám dỗ trí mạng, phải biết đạt tới tu vi như bọn họ, nếu muốn tăng lên một cảnh giới nhỏ là đều vô cùng khó khăn, không chỉ đơn giản là đủ thời gian và linh khí là có thể đột phá, thứ cần nhất chính là cảm ngộ về cảnh giới.
Bằng không thì bọn họ cùng chẳng mạo hiểm tới núi La Phù, càng không liều chết xông tới đạo cung La Phù, nói cho cùng thì tất cả cũng chỉ vì tăng sức mạnh tu vi.
Mà hiện tại lão già này lại nói như vậy, trên bia Bạch Ngọc được khắc ba nghìn cảm ngộ tu luyện cả đời của sư tổ La Phù, lĩnh hội được nó thì tu vi sẽ có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ, đối mặt với cám dỗ như vậy, không một ai có thể làm ngơ.
Bao gồm cả Dương Bách Xuyên và Lê Nặc cũng như vậy.
Khi tất cả mọi người vẫn đang ầm ĩ, chỉ nghe lão già nói: “Trong đạo Bạch Ngọc bao gồm cả cảm ngộ tu đạo của ba nghìn bậc trưởng giả La Phù, cộng thêm cả cảm ngộ tu luyện cả đời của sư tổ La Phù, chính là vì ba nghìn đạo ở đạo cung La Phù, lĩnh hội càng nhiều thì cảnh giới tu vi càng cao.
Có điều, chỉ khi lĩnh hội được cảm ngộ của sư tổ La Phù mới có thể tiến vào Lưu Ly cung, Dư Giả không có duyên với Lưu Ly cung, có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải xem vận may của các người rồi, thời gian trong vòng một tháng, sau một tháng này có thể cảm ngộ được chân lý của sư tổ La Phù thì sẽ tự động tiến vào Lưu Ly cung.”
Theo như Lê Nặc nói thì đạo cung La Phù có tam cung lục viện, quyển da thú trên tay bà có ghi chép, mặc dù đã biết, nhưng sau khi nghe được lão già chính miệng nói ra, tất cả mọi người vẫn không nhịn được mà xao động.
Tu Đạo cung đầu tiên đã có cảm ngộ tu luyện, có thể tăng cảnh giới của mọi người, vậy thì Lưu Ly cung thứ hai thì sao? Không thể nghi ngờ, trong lòng tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Ly cũng còn lợi hại hơn Tu Đạo cung, ai cũng hy vọng có thể tiến vào Lưu Ly cung.
Ánh mắt của đám người này đều vô cùng nóng bỏng, đợi lão già nói xong, bọn họ nhanh chóng ngồi khoanh chân quan sát văn bia Bạch Ngọc.
Dương Bách Xuyên không gấp gáp, hắn cũng ngồi xuống cảm ngộ văn bia Bạch Ngọc, trong đầu nghĩ tới những lời mà lão già kia nói, thời gian cảm ngộ văn bia giới hạn trong vòng một tháng.
Trọng điểm là, muốn tiến vào đạo cung thứ hai – Lưu Ly cung thì nhất định phải lĩnh hội được cảm ngộ tu luyện mà sư tổ La Phù để lại, sự lĩnh hội này cần phải hiểu được chân lý thật sự, nhưng Dương Bách Xuyên không biết thế nào mới là chân lý.
Vì vậy, Dương Bách Xuyên mới không vội vàng, hắn muốn quan sát trước, dù sao thì tiến vào Lưu Ly cung không đơn giản, hắn cũng muốn vào nhưng nếu có giới hạn về thời gian và điều kiện, hắn không thể tùy tiện đưa ra quyết định, quan sát tổng thể rồi mới cảm ngộ cũng chưa muộn, làm thế mới biết hắn có cơ hội hay không.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều ngồi xuống quan sát bia Bạch Ngọc, bao gồm cả Lê Nặc và Diệp Vô Tâm.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ đều nhìn chằm chằm lên văn bia Bạch Ngọc, nhưng mà Dương Bách Xuyên phát hiện mỗi người quan sát chưa tới mười hơi thở đã nhắm mắt lại, sau đó tiến vào trạng thái ngồi thiền, hắn nghĩ hẳn là mọi người đã lĩnh hội được cảm ngộ tu luyện trên văn bia, đạt được thu hoạch.
Mấy phút sau, Dương Bách Xuyên phát hiện bản thân hắn, chồn nhỏ và Yêu Vương Tiểu Bạch vẫn đang ở đây, tất cả mọi người trong đại sảnh đã bước vào trạng thái nhập thiền.
Yêu Vương Tiểu Bạch lười biếng nằm bò trên đại sảnh, nó không hề có chút hứng thú nào với bia Bạch Ngọc, đương nhiên chữ viết của nhân tộc vô dụng với yêu tộc.
Còn về chồn nhỏ, từ trước đến nay nó vẫn luôn không chịu an phận, nháy mắt Dương Bách Xuyên đã trông thấy chồn nhỏ đi tới trước văn bia Bạch Ngọc, sau đó dùng móng vuốt nhỏ của mình chạm lên tấm bia.
Dương Bách Xuyên trông thấy động tác của chồn nhỏ, đang định lên tiếng nhắc nhở nó không nên chạm linh tinh, dù sao thì nơi này cũng không tầm thường, nào ngờ còn chưa kịp ngăn cản đã thấy văn bia Bạch Ngọc lóe lên một tia sáng, một giây sau chồn nhỏ đã biến mất.
“Chồn nhỏ ~” Dương Bách Xuyên sợ hãi, vội vàng đi tới trước văn bia Bạch Ngọc để quan sát.
Nhìn trước nhìn sau một vòng cũng không thấy dấu vết của chồn nhỏ.
Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên chắc chắn chồn nhỏ đã tiến vào trong văn bia Bạch Ngọc.
“Lẽ não bia Bạch Ngọc còn có một càn khôn khác?” Dương Bách Xuyên tự lẩm bẩm, sau đó hắn vươn tay chạm lên văn bia
Tám chín phần là chồn nhỏ đã tiến vào Bạch Ngọc, mặc kệ thứ này có kỳ quái hay không thì Dương Bách Xuyên đều phải thử, hắn không thể bỏ mặc chồn nhỏ được.
Lúc đưa tay chạm lên Bạch Ngọc, Dương Bách Xuyên lập tức cảm nhận được một lực hút khổng lồ ập tới.
Giây sau, hắn đã xuất hiện trong một thế giới trắng xóa.
Cơ thể hắn giống như đang ở trong một đám mây, cảnh tượng bốn phía đều là mây trắng.
Nhưng trong tầm mắt của hắn xuất hiện một ông lão tóc bạc trắng, tướng mạo vô cùng phóng khoáng.
Lúc này, chồn nhỏ lại đang nằm cạnh chân của ông lão, giống như là đang ngủ say.
Thấy vậy, sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, cơ thể hắn cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, nhìn về phía ông lão đầy cảnh giác.
“Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng, lão phu chỉ cho chồn nhỏ này chút đồ tốt, không làm hại tới nó.” Ông lão bình tĩnh nói, như thể biết rõ suy nghĩ của Dương Bách Xuyên.