Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy đỉnh đầu Yêu Vương bay ra một tia sáng màu trắng, sau đó biến thành hình chim Phong Lôi rồi bay về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên vừa nhìn là biết đây chính là ấn ký thần hồn của Yêu Vương Phong Lôi, chỉ cần giữ chặt ấn ký này đồng nghĩa với việc nắm trong tay sự sống chết của Yêu Vương, một ý niệm cũng có thể khiến nó hồn phi phách tán.
Không khách khí chút nào, Dương Bách Xuyên trực tiếp thu luôn thần hồn ấn ký của Yêu Vương vào trong ý thức.
Một giây sau, hắn có thể cảm giác được mối liên hệ vô hình giữa mình và Yêu Vương, Yêu Vương có ác ý gì với hắn hay không thì hắn đều có thể cảm nhận được, hơn nữa nếu sau này người chủ nhân như Dương Bách Xuyên chết đi, Yêu Vương cũng sẽ theo đó mà hồn phi phách tán, đây chính là chỗ lợi hại của việc nắm giữ ấn ký bản mạng thần hồn.
Thế nhưng nếu như Yêu Vương chết đi thì Dương Bách Xuyên lại không chịu chút ảnh hưởng nào.
Có thể tưởng tượng, sau này Yêu Vương vì mạng sống, nó sẽ liều mạng bảo vệ sự an toàn của chủ nhân là Dương Bách Xuyên.
Nó khác với Chồn Nhi và Hầu Đậu Đậu, thần hồn của Chồn Nhi và Hầu Đậu Đậu là quan hệ ràng buộc bình đẳng, bọn họ có thể cảm ứng qua lại với nhau, nhưng cái chết của phía bên kia sẽ không ảnh hưởng tới bên này.
Nhưng Yêu Vương Phong Lôi lại không phải là loại khế ước bình đẳng, có thể xem như là khế ước bán thân cả đời, mạng nhỏ do Dương Bách Xuyên nắm giữ, chỉ cần một ý niệm của hắn cũng có thể giết chết Yêu Vương.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cười vui vẻ nói: “Được rồi, sau này ngươi tên là Tiểu Bạch nhé ~”
Lúc này Dương Bách Xuyên mới chịu nhảy xuống khỏi người Phong lôi Yêu Vương, xem như là tha cho nó, nhưng mảng lông lớn trên cổ Yêu Vương đã bị vặt chụi, trọc lóc trông rất khó coi.
“Chủ nhân...có thể đổi cái tên khác được không, bổn vương...A không phải, tiểu yêu tốt xấu gì cũng là yêu tộc tối cao sở hữu Phong Lôi, chủ nhân, cái tên Tiểu Bạch có phải hơi quá đáng không?” Yêu Vương dè dặt nói, đương nhiên là nó vẫn dùng tinh thần lực để giao tiếp với Dương Bách Xuyên, sau khi giao bản mạng yêu hồn của nó cho Dương Bách Xuyên, nó giao tiếp càng thuận tiện hơn.
Dương Bách Xuyên trừng mắt nói: “Cứ gọi Tiểu Bạch đi, đừng có cò kè mặc cả với ta, thử nói một câu nữa xem ta vặt chụi lông của ngươi ~”
Câu này đối với Yêu Vương Phong Lôi mà nói còn nặng hơn cả lăng trì, nó vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, tiểu yêu không nói nữa, sau này tiểu yêu tên là Tiểu Bạch, chỉ cần chủ nhân vui vẻ, gọi là cái gì cũng được.”
Đường đường là Yêu Vương Phong Lôi biến dị, lúc này cũng xem như là hoàn toàn khuất phục dưới con người xấu xa của Dương Bách Xuyên.
“Thế còn được, ta nói này Tiểu Bạch, sau này chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chủ nhân của ngươi vẫn rất nói lý, hiểu không?” Lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng đắc ý.
“Vâng, Tiểu Bạch hiểu rồi, chủ nhân là người đúng nhất trên thế gian này, là chủ nhân tốt bụng nhất.” Trong lòng Yêu Vương không ngừng nịnh nọt hắn, không nịnh không được, nó sợ người nào nó không nói một lời liền vặt lông.
Dương Bách Xuyên hiếm khi đỏ cả mặt: “Khụ khụ khụ, không ngờ ngươi còn là một con chim không biết xấu hổ, haha, có điều bổn vương thích những người hay nói sự thật như người...À, chim mới đúng.”
Diệp Vô Tâm ngây ngốc đứng một bên nhìn Dương Bách Xuyên đang tự lẩm bẩm một mình, vốn dĩ ban đầu nàng còn cho rằng hắn điên rồi, ngay sau đó lại trông thấy Dương Bách Xuyên nhảy từ lưng Yêu Vương xuống, hơn nữa yêu thú cũng không công kích hay gào thét nữa.
Lúc này nàng mới phản ứng kịp, hắn thật sự đã thu phục được Yêu Vương.
Không cần hỏi thì nàng cũng biết, vừa rồi là hắn đang nói chuyện với Yêu Vương.
Diệp Vô Tâm tò mò đi về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cảm giác được Diệp Vô Tâm đang đi tới, đang định nói chuyện với nàng, nhưng không ngờ Tiểu Bạch lại giành nói trước: “Tiểu Bạch gặp qua chủ mẫu ~”
Mặc dù nó dùng tinh thần lực để giao tiếp nhưng bởi vì Dương Bách Xuyên nắm trong tay thần hồn bản mệnh bên vẫn có thể nghe thấy. Hắn cũng biết Tiểu Bạch đang vuốt mông ngựa trá hình.
Nhưng nó cũng không quan sát hiện trường xem, dựa theo tính cách của Diệp ma đầu, không chừng nàng còn nổi đóa.