Mục lục
Linh La Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Hạ Ngôn càng thêm kinh ngạc nhìn thân thể Huyễn Ảnh Lang này bay tránh ra, trong lòng thật sự buồn bực.
 
Liên tiếp hai tiếng thống khổ khẽ vang lên, đều hết sức tương tự như Thổ Cẩu ở trên đường cái thành thị. Nhìn thân hình Huyễn Ảnh Lang này ở trên không trung làm vài tư thế vặn vẹo xấu xí không chịu nổi, Hạ Ngôn cũng không lập tức bổ tới một kiếm giống quá khứ.
 
- Ồ?
 
Hạ Ngôn hơi ngạc nhiên, hắn nhìn thấy con Huyễn Ảnh Lang này không ngờ ở trong không trung dần dần điều chỉnh tư thế, ngay khi thân hình sắp đánh lên thân cây, tứ chi trước tiên vỗ lên thân cây, như vậy không dễ dàng bị thương.
 
Bốp!
 
Huyễn Ảnh Lang đánh vào thân cây rơi xuống, trên mặt đất chật vật lăn lộn một vòng. Cái đầu có vòng lông trắng nhoáng một cái liền đứng lên muốn tiếp tục chạy trốn.
 
Hạ Ngôn cười khổ một tiếng, đây là Huyễn Ảnh Lang cường hãn dị thường trong đồn đãi sao? Trừ tốc độ ra, quả thật không đúng tí nào. Chỉ sợ là một con Thổ Cẩu đều hung mãnh hơn nó nhiều lắm.
 
Buổi chiều hôm qua, Hạ Hầu Thắng còn cố ý nói với Hạ Ngôn từng có một lần ở trong Hắc Phong Sơn, hơn mười cường giả Hậu Thiên đỉnh vây giết một con Huyễn Ảnh Lang, cuối cùng đều thất bại chấm dứt, mà lại còn bị thương vài người. Hiện tại xem ra, Hạ Ngôn thật sự có chút khó có thể tin tưởng lời nói của Hạ Hầu Thắng.
 
Thân thể Huyễn Ảnh Lang uốn éo, tứ chi lại lay động đứng lên, hướng về rừng sâu tiếp tục chạy trốn.
 
Khóe miệng Hạ Ngôn nở nụ cười lạnh, kiếm khí quét ngang một cái, trực tiếp lôi đình vạn quân quét tới. Tuy nhiên một kiếm này của Hạ Ngôn cũng không trực tiếp chém vào thân thể Huyễn Ảnh Lang mà chém ở phương hướng phía trước nó chạy trốn.
 
- Rắc!
 
Một góc đại thụ bị kiếm khí đánh trúng, rắc một tiếng, thân cây gãy lìa, chậm rãi đổ xuống.
 
Thân hình Huyễn Ảnh Lang run lên, đột nhiên dừng lại, đầu nó chậm rãi chuyển động quay nhìn Hạ Ngôn, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Miệng nó mở ra, khò khè thở, tội nghiệp nhìn Hạ Ngôn cách đó không xa.
 
Lập tức tứ chi nó trên mặt đất không ngừng cào cào, thật giống như Thổ Cẩu làm nũng chủ nhân vậy.
 
Nhìn cảnh này, Hạ Ngôn không khỏi nhăn mặt nhăn mày, có chút bất đắc dĩ.
 
- Ngao ngao!
 
Huyễn Ảnh Lang không ngừng phát ra tiếng cầu xin tha thứ, ánh mắt sâu kín nhìn Hạ Ngôn, lắc đầu vẫy đuôi chỉ thiếu vồ lên người Hạ Ngôn làm nũng.
 
"Giết? Hay là không giết?"
 
Trong lòng Hạ Ngôn đấu tranh tư tưởng, con Huyễn Ảnh Lang nhìn giống Thổ Cẩu này thật sự nhìn không ra uy hiếp gì.
 
Lắc đầu, Hạ Ngôn thầm than một tiếng.
 
- Quên đi. Cũng chỉ là một con dã thú mà thôi, nói vậy về sau nó cũng không dám đến trang viên quấy rối nữa.
 
Hạ Ngôn phất tay với Huyễn Ảnh Lang, để nó rời đi.
 
Nhưng khiến Hạ Ngôn khó hiểu là Huyễn Ảnh Lang lần này cũng không lựa chọn rời đi, mà đi về hướng Hạ Ngôn chậm rãi đến gần.
 
Trong lòng Hạ Ngôn căng thẳng, trường kiếm nắm chặt, ngưng thần phòng bị.
 
Trong lời đồn, Huyễn Ảnh Lang hết sức giả dối, cũng không thể để mình cống nhỏ lật thuyền, không bằng trực tiếp giết là xong! Mũi kiếm Hạ Ngôn hơi nhoáng một cái, vừa muốn xuất ra lại không khỏi ngừng lại.
 
Bởi vì lúc này Huyễn Ảnh Lang thật giống như một con mèo nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, hướng về Hạ Ngôn chậm rãi bò tới, cái bụng trượt trên mặt đất.
 
Tư thế như vậy hiển nhiên không có khả năng làm ra thủ đoạn công kích có hiệu quả gì.
 
Huyễn Ảnh Lang cũng biết Hạ Ngôn đang đề phòng mình, cho nên mới làm ra tư thế như vậy, hai mắt tràn đầy vẻ vô tội.
 
"Con Thổ Cẩu này muốn làm gì?" Hạ Ngôn càng thêm hoang mang.
 
Theo đạo lý mà nói, Huyễn Ảnh Lang hẳn là lập tức chạy trốn mới đúng, vì sao nó không chỉ không trốn đi mà còn muốn lấy lòng mình như vậy nhỉ?
 
- Chi.
 
Huyễn Ảnh lang bò tới nơi cách Hạ Ngôn còn khoảng một thước thì ngừng lại, miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái giống như đứa trẻ mới sinh. Hơn nữa một cái chân trước cũng đưa ra, chỉ vào một hướng trong rừng sâu, đầu bỗng nhiên gật, rồi lại lắc.
 
Hạ Ngôn cũng không thả lỏng đề phòng, chỉ cần Huyễn Ảnh Lang có bất kỳ hành động gì bất lợi với hắn, sẽ gặp một kiếm trí mạng. Nhưng hiện tại Huyễn Ảnh Lang dường như muốn biểu đạt cái gì với hắn.
 
Nhìn phương hướng đó, Hạ Ngôn trầm ngâm một lát, nói:
 
- Ngươi muốn mang ta đi nơi đó?
 
Hạ Ngôn hỏi Huyễn Ảnh Lang.
 
Nghe được lời nói của Hạ Ngôn, Huyễn Ảnh Lang vội nhanh gật đầu, ngay cả nước miếng đều nhỏ ra.
 
- Thổ Cẩu này có thể nghe hiểu lời ta?
 
Hạ Ngôn chấn động.
 
Trong đồn đãi, dường như chỉ có linh thú cường đại mới có thể hiểu ngôn ngữ nhân loại. Nhưng con Huyễn Ảnh Lang này tuyệt đối không phải linh thú, như vậy. nó làm thế nào nghe hiểu mình nói đây.
 
Khiếp sợ nhìn Huyễn Ảnh Lang, trong lòng Hạ Ngôn cũng nổi lên dao động thật lớn.
 
"Mặc kệ, nếu nó muốn mang ta đi nơi đó, ta liền đi xem. Lấy thực lực hiện tại của ta, cho dù gặp nguy hiểm cũng có năng lực tự bảo vệ".
 
Hạ Ngôn thoáng suy tư liền có quyết định.
 
- Ngươi ở phía trước, ta ở phía sau.
 
Hạ Ngôn lại chỉ phương hướng kia, quay sang nói với Huyễn Ảnh Lang.
 
Huyễn Ảnh Lang "Ngao ô" một tiếng, vui vẻ đứng lên, phe phẩy cái đuôi ngắn ngủi chạy vào rừng sâu.
 
Hạ Ngôn theo sau, một người một lang lại phi nhanh trong rừng cây.
 
Lúc này đây, mất gần một canh giờ, đi vào Hắc Phong Sơn mấy chục dặm, dọc theo đường đi Hạ Ngôn đều đề phòng Huyễn Ảnh Lang. Mặc kệ thế nào đây đều là một loại dã thú phi thường cường đại, Hạ Ngôn không thể lơ là.
 
Đột nhiên thân hình bay nhanh phía trước của Huyễn Ảnh lang bỗng tứ chi chạm đất. Mặt đất đầy lá rụng vì Huyễn Ảnh Lang trùng kích mà bay tán loạn.
 
Hạ Ngôn thấy Huyễn Ảnh lang bỗng nhiên dừng lại, hắn ở phía sau Huyễn Ảnh Lang hơn mười thước cũng làm một chiêu "Diêu tử phiên thân" vững vàng hạ xuống mặt đất.
 
- Ngao ngao!
 
Huyễn Ảnh Lang xoay người, đối với Hạ Ngôn vung chân rồi lại đưa chân.
 
Hạ Ngôn nhìn một hồi lâu mới giật mình hiểu được. Huyễn Ảnh Lang muốn hắn lên xem một vách núi cách đó không xa.
 
Trên vách núi này có một dòng suối trong vắt chảy từ trên núi xuống, vách núi là một mặt phẳng vuông góc 90 độ với mặt đất, đại khái cao khoảng một trăm thước. Hơn nữa trên vách đá cũng không có nhiều đá nhô ra, thoạt nhìn hết sức trơn nhẵn.
 
- Đây là nơi nào?
 
Hạ Ngôn nhìn vách núi, thấp giọng hỏi.
 
hắc Phong Sơn, là lần đầu tiên Hạ Ngôn đến, tự nhiên không biết vách núi này tên gì.
 
- Ngươi vì sao mang ta tới đây?
 
Suy nghĩ một lát, Hạ Ngôn vẫn không nắm được trọng điểm, lại chuyển mắt nhìn phía Huyễn Ảnh Lang giống con Thổ Cẩu cách đó không xa.
 
Nghe giọng nói Hạ Ngôn, Huyễn Ảnh Lang lo lắng nằm xuống đất, ánh mắt chớp động, nhưng nó không biết nói, cho dù nó nghe hiểu lời Hạ Ngôn thì hắn lại không thể hiểu ý của nó.
 
Bỗng nhiên Huyễn Ảnh Lang chạy đến cạnh vách núi, ra sức nhảy lên, tứ chi chộp vào vách núi cào cào vài cái. Nhưng vách đá trơn nhẵn căn bản không có chỗ mượn lực, rất nhanh Huyễn Ảnh lang lại chật vật rơi xuống, bộ lông màu đen biến thành xám xịt.
 
Sau khi ngã sấp xuống đất, Huyễn Ảnh Lang lại ra sức nhảy, giống như lần trước rất nhanh lại từ trên té xuống.
 
Hạ Ngôn lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai con Huyễn Ảnh Lang này muốn mình lên trên vách núi. Nhưng phía trên vách núi có cái gì nhỉ? Huyễn Ảnh Lang làm như vậy có mục đích gì đây?
 
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Huyễn Ảnh Lang, Hạ Ngôn lại trầm tư.
 
Qua một hồi lâu, Hạ Ngôn mới quyết định lên xem. Huyễn Ảnh Lang ra sức biểu hiện như thế không có khả năng chỉ vì hại chính mình? Hơn nữa, một con dã thú cho dù có linh tính thế nào, cũng không có khả năng nghĩ đến thủ đoạn "mượn đao giết người" chứ nhỉ?
 
Hạ Ngôn quyết định trong lòng liền nhấc chân phi thân tiến tới. Đến vách đá Hạ Ngôn cẩn thận quan sát một mặt sườn núi. Vách núi này quả thật hết sức trơn nhẵn, căn bản không tìm thấy nơi đặt chân.
 
Tuy nhiên dựa vào thân pháp quỷ dị khó lường hơn nữa thanh kiếm sắc bén trong tay, trèo lên vách núi cao trăm thước này vẫn là có thể làm được.
 
- Phù!
 
Hạ Ngôn thở ra một hơi, rồi sau đó nội lực bên trong thân thể lưu chuyển một vòng. Lúc này hắn mới quay người liếc mắt nhìn Huyễn Ảnh Lang một cái, tiếp theo thân thể nhảy lên cao, rất nhanh bò lên.
 
Trường kiếm trong tay ở trên vách đá để lại từng cái lỗ nhỏ, hai chân không ngừng đạp trên vách đá. Rất nhanh Hạ Ngôn liền lên tới độ cao ba mươi thước.
 
Huyễn Ảnh Lang phía dưới vui mừng nhảy tới nhảy lui, đôi mắt sâu kín tràn đầy vẻ hưng phấn.
 
Chỉ sợ bất kỳ người nào thấy cảnh này đều có một ý tưởng: "Đây là một con dã thú sao?"
 
Biểu tình đó so với nhân loại còn hơn!
 
- Sa Sa!
 
Hạ Ngôn vận dụng nội lực vào hai tay và hai chân, mất thời gian khoảng chén trà nhỏ rốt cục tới đỉnh vách núi.
 
Đỉnh vách núi này cũng không lớn, chỉ khoảng bốn, năm mươi thước vuông. Ở nơi giữa đỉnh núi có một con suối rất nhỏ, nước suối chảy xuống dưới đúng là từ mắt suối này chảy ra.
 
- Ồ?
 
Vẻ mặt Hạ Ngôn bỗng cứng đờ.
 
Hắn nhìn thấy có hai gốc thực vật màu đỏ thẫm sinh trưởng bên cạnh con suối.
 
- Đây là.
 
Khi Hạ Ngôn thấy có hai gốc thực vật này, mới đột nhiên chấn động.
 
- Là Tước Thiệt Hoa!
 
Thảo dược có thể khiến Hạ Ngôn chấn động hiển nhiên không phải vật tầm thường.
 
Đúng vậy, hai gốc Tước Thiệt Thảo này đúng là một trong các loại dược liệu được đánh dấu trong sách kỳ trân dược liệu đặc thù, công hiệu rất nhiều. Rất nhiều loại đan dược cao cấp đều cần loại Tước Thiệt Thảo này. Hơn nữa, Tước Thiệt Hoa hết sức khó có khả năng chiếm được, giá trị không thể đánh giá.
 
- Ha ha, không nghĩ tới ở trong này cũng có thể gặp được dược liệu đặc thù kỳ trân Tước Thiệt Thảo!
 
Hạ Ngôn mừng rỡ như điên, quả thực là không công chiếm được bảo vật.
 
Lập tức Hạ Ngôn liền thật cẩn thận vạn phần đào Tước Thiệt Hoa từ trong nham thạch đi ra, trên Tước Thiệt Hoa đỏ thẫm tản ra một mùi thơm say lòng người. Giá trị của Tước Thiệt Thảo giống Bích Thủy Chi Tâm, đều là thứ có thể gặp mà không thể cầu. Đối với một luyện đan sư mà nói, Tước Thiệt Thảo thậm chí trọng yến hơn cả sinh mạng.
 
- Đúng rồi. Là con Huyễn Ảnh Lang mang ta tới nơi này, chẳng lẽ là vì Tước Thiệt Hoa?
 
Hạ Ngôn hơi sửng sốt, nghĩ tới Huyễn Ảnh Lang, lại nhìn hai gốc Tước Thiệt Hoa trong tay, không khỏi chần chờ.
 
- Xem ra quả thật là như thế. Chỉ là nó muốn Tước Thiệt Thảo này làm cái gì nhỉ?
 
Vậy.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thu Tước Thiệt Thảo lại, rồi lại cẩn thận tìm tòi đỉnh núi một lần, phát hiện không có gì khác mới phi thân một lần nữa leo xuống dưới.
 
Tốc độ đi xuống nhanh hơn đi lên rất nhiều, thân thể mỗi lúc rơi xuống hơn mười thước, Hạ Ngôn liền cắm trường kiếm vào vách đá cho tốc độ chậm lại, rất nhanh liền tới phía dưới đáy.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK