Luận lực lượng, Mễ Tuyết hiện tại mạnh hơn Cao Triêu Dương chưa hoàn toàn khôi phục một bậc. Luận võ kỹ, Mễ Tuyết tu luyện võ kỹ rất tinh xảo, đúng lúc khắc chế võ kỹ đại khai đại hợp (phóng ra thì rộng, thu lại thì hẹp) mà Cao Triêu Dương tu luyện.
Cao Triêu Dương bị thua, đã nằm trong dự đoán của rất nhiều người. Sau khi Cao Triêu Dương bị thua, học viên Phương Khoát của Học Viện Yến Toa lên sân, tuy rằng Phương Khoát vừa mới sử dụng qua đan dược chữa thương Khí Huyết Đan nhất phẩm, nhưng hiện tại nhiều nhất cùng phát ra một nửa thực lực vốn có.
Vẻ mặt u tối lên sân, Phương Khoát cũng biết, phần thắng của mình không lớn.
"Nếu như ta tỷ đấu với nàng theo quy tắc, vậy cuối cùng người thua khẳng định là ta. Cho nên, ta muốn thắng nàng, vậy. "
Đôi mắt Phương Khoát lóe lên, trong đấu luân chuyển một đám ý niệm.
"Muốn chiến thắng, phải liều một hồi. Nếu không, ta sẽ bại!"
Phương Khoát cắn răng một cái, khóe miệng hơi hơi co giật. Tâm tư hắn cùng cực kỳ linh mẫn, mới có thể bộc lộ tài năng ở Học viện siêu cấp, vậy cũng là nhân tài vạn người có một, Phương Khoát hiển nhiên cũng là một nhân tài thật sự. Hắn rất nhanh biết chênh lệch hiện tại giữa mình và Mễ Tuyết, rõ ràng nếu mình lấy thận trọng là chính, khẳng định không có phần thắng.
Cho nên, hắn quyết định giống như vừa rồi đổi phó với Hạ Ngôn, tiến hành công kích ăn cả ngã về không với Mễ Tuyết.
Sau khi nhân viên công tác tuyên bố tỷ đấu, Phương Khoát quả nhiên bắt đầu nhanh chóng tụ tập linh lực trong cơ thể.
Tuy rằng linh lực trong cơ thể không đủ nhưng Phương Khoát vẫn cắn răng, cũng miễn cưỡng có thể thi triển ra một phần uy lực của chiêu thức mạnh nhất. Chỉ cần hắn có thể thi triển ra chiêu thức này, như vậv Mễ Tuyết sẽ ngăn cản rất khó.
-Hả?
Hạ Ngôn nhìn Phương Khoát, trong lòng vừa động.
- Phương Khoát này xem ra có lẽ muốn bí quá hóa liều sử chiêu kia nha.
Ánh mắt Hạ Ngôn hơi hơi thoáng ngưng, nhìn Phương Khoát. Lúc này toàn thân linh lực Phương Khoát bắt đầu nhanh chóng ngưng tự.
- Nếu như hắn thành công thi triển ra, vậy Mễ Tuyết thực sự có thể bị bại. Hạ Ngôn trong lòng có chút lo lắng.
Mễ Tuyết lúc này cùng đang nhìn Phương Khoát.
Đột nhiên, Mễ Tuyết động, giống như một con chim én linh hoạt, tung bay trong không trung, nháy mắt tới trước người Phương Khoát. Bóng côn màu đen trong tay không chút do dự hạ xuống. Trong con ngươi Phương Khoát, bóng người Mễ Tuyết đột nhiên biến lớn, rất nhanh vọt tới.
Nhưng lúc này hắn căn bản không thể làm ra động tác ngăn cản. Lực lượng ngưng tụ muốn thi triển võ kỹ cường đại, nhưng có một điều lợi thì cùng có điều hại. Trước khi chiêu này chưa chuẩn bị tốt, Phương Khoát hắn căn bản không có dư lực lượng để phòng ngự địch nhân.
Cho nên, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mễ Tuyết công kích về phía mình mà không thể làm ra động tác hữu hiệu nào ngăn cản. Nếu như hắn mạnh mẽ vặn chuyển linh lực ngăn cản Mễ Tuyết, như vậy phản phê linh lực trong cơ thể, trực tiếp làm cho hắn ngã xuống, thậm chí còn nguy đến sinh mệnh.
Khi bóng côn của Mễ Tuyết dừng trên người Phương Khoát, mới thu hồi một phần lớn lực lượng. Nếu không, một côn này không khác gì có thể đoạt mạng nhỏ của Phương Khoát. Vừa rồi Mễ Tuyết kiến thức qua công kích lúc trước của Phương Khoát với Hạ Ngôn, tự nhiên biết lợi và hại trong đó. Nàng thấy Phương Khoát không công kích mình, lại tập hợp linh lực, liền đoán Phương Khoát có thể muốn sử dụng chiêu thức vừa rồi tỷ đấu với Hạ Ngôn.
- Mình cũng không phải Hạ Ngôn, thực lực mạnh tới mức không phải người. Nếu như mình cho hắn thi triển ra, chỉ sợ ngăn không được.
Mễ Tuyết vừa chuyển ý niệm trong đầu, cho nên lập tức triển khai công kích ra.
Phương Khoát phun ra một ngụm máu tươi, thân hình phi hành thấp ra ngoài, rơi thật mạnh trên mặt đất.
- Mễ Tuyết của Học Viện Tử Diệp thắng!
Nhân viên công tác nhìn về phía Phương Khoát, mặt không chút thay đồi tuyên bố kết quả tỷ đấu. Đến đây, Học Viện Tử Diệp thăng năm trận, mà học viên siêu cấp là năm bại.
Kết quả này thật sự khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi. Học Viện Yến Toa, đó lại là Học Viện siêu cấp nha. Mà Học Viện Tử Diệp, ba tháng trước, đó vẫn là học viên xếp bốn thứ hạng cuối trong các học viện hạng nhất.
Vào ba tháng trước trong Hội Giao Lưu Học Viện hạng nhất, Học Viện Tử Diệp mới một đường trảm tướng thành công trở thành vị trí thứ nhất trong Học Viện hạng nhất. Mặc dù Học Viện Tử Diệp trở thành đệ nhất Học Viện hạng nhất, cũng rất ít có người cảm thấy sự cường đại chỉnh thể thực lực của Học Viện Tử Diệp.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Học Viện Tử Diệp có thể trở thành đệ nhất trong Học Viện cấp một, hoàn toàn là vì có sự tồn tại của Hạ Ngôn. Nếu không có Hạ Ngôn, Học Viện Tử Diệp tất nhiên vẫn có vị trí bốn thứ hạng cuối trong học viện hạng nhất.
Nhưng hiện tại, Mễ Tuyết của Học Viện Tử Diệp không ngờ cũng biểu hiện ra thực lực khiến người ta giật mình.
- Học Viện Yến Toa! Bại!
Lưu tiên sinh ngồi trên đài cao, nói với vẻ ý do vị tần (còn chưa đã nghiền).
Viện trưởng Vu Tứ Hợp của Học Viện Yến Toa, sớm đã không còn hăng hái như lúc trước khi tỷ đấu. Trước khi tỷ đấu, lão căn bản không coi Học Viện Tử Diệp ra gì. Học Viện Tử Diệp, theo nhận xét của lão, thực lực một mình Hạ Ngôn không tệ. Chỉnh thể Học Viện Tử Diệp căn bản không thể đánh đồng với Học Viện Yến Toa.
Mà kết quả hiện tại.
- Học Viện Tử Diệp! Hiện tại các ngươi đã giành thắng lợi, có cần tỷ đấu tiếp nữa hay không?
Nhân viên công tác hỏi đám người Hạ Ngôn
Mặc dù hiện tại dừng tỷ đấu hai bên, Học Viện Tử Diệp cũng giành thắng lợi, tiếp tục tỷ đấu mà nói, cũng có thể. Đương nhiên, cho dù Học Viện Tử Diệp muốn tỷ đấu, Học Viện Yến Toa cũng có thể chọn cách buông tha cho tỷ đấu.
-Không cần!
Hạ Ngôn nhìn thấy Vương Thiên Hà, cùng với Mễ Tuyết vừa mới trở về, lắc đầu nói với nhân viên công tác.
Mà ba gã học viên của Học Viện Yến Toa, hoàn toàn tương phản với sắc mặt của đám người Hạ Ngôn. Ba người này trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần (ý nói đủ loại cảm xúc: cay, ngọt, chua, đắng, mặn, nhạt, chát). Lúc này đây, Hội Giao Lưu Học Viện Siêu cấp, danh tiếng Học Viện Siêu cấp Học Viện Yến Toa, không ngờ bị mất bởi tay bọn họ.
Khi bọn hắn quay trở về Học Viện Yến Toa, tất nhiên bọn hắn sẽ bị phần đông học viên chửi rủa.
Sau khi tỷ đấu giữa Học Viện Tử Diệp và Học Viện Yến Toa kết thúc, tỷ đấu giữa Học Viện Long Đằng và Học Viện Không Linh vẫn còn tiếp tục.
Hai học viện này đang tỷ đấu được sáu trận, hiện tại đang tiến hành tỷ đấu tiện thứ bảy. Học Viện Long Đằng thắng bốn trận, mà Học Viện Không Linh thắng hai trận.
Học Viện Long Đằng thắng thêm một trận nữa, như vậy cũng có được thắng lợi cuối cùng của trận tỷ đấu hai học viện.
Từ tình hình trên sân mà xem, Học Viện Long Đằng gần như có thể nói là tất thắng. Bởi vì, học viên mạnh nhất của Học Viện Long Đằng vừa mới lên đài. Gã học viên của Học Viện Không Linh kia chỉ có lực chống đỡ, chuyện thua cùng là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng mặc dù như thế, phó Viện trưởng Manh Tòng Phương của Học Viện Long Đằng, trên mặt cũng không hề có biểu tình thoải mái.
Nhìn thấy kết quả tỷ đấu giữa Học Viện Tử Diệp và Học Viện Yến Toa, trong lòng Manh Tòng Phương dâng lên một luồng cảm giác nguy cơ. Loại cảm giác này khiến trái tim lão nhảy lên cũng nhanh hơn không ít.
Từ sau một trăm năm trước Học Viện Long Đằng xuất hiện cường giả Linh Hoàng, Học Viện Long Đằng ở trong Hội Giao Lưu Siêu cấp Học Viện, liền chưa từng bị hạ bệ khỏi vị trí thứ nhất.
Nếu như lúc này đây Hội Giao Lưu Siêu cấp Học Viện.
Manh Tòng Phương vội vàng bỏ ngay ý nghĩ này, ánh mắt lăng lệ hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía trận kịch đấu đang tiếp tục.
- HạNgôn, Mễ Tuyết, Vương Thiên Hà! Các con làm tốt lắm.
Khi ba người Hạ Ngôn từ trên sân trở lại đài cao, lúc đó Viện trưởng Liễu Vân cười nói.
- Hạ Ngôn! Mỗi một lần nhìn thấy ngươi thì ngươi đều khiến ta cảm giác bất ngờ lớn hơn. Ha ha! Khảo hạch Thiên Cung một tháng sau, ta thấy đối với ngươi không thành vấn đề, khẳng định có thể tiến vào Thiên Cung.
Lưu tiên sinh nở nụ cười vài tiếng ha ha, không ngờ nói ra lời này.
Lời nói này từ trong miệng Lưu tiên sinh, ý tứ đó bao hàm có thể hoàn toàn không giống
rồi
Ở trên đài cao này, có không ít người đều đã biết Lưu tiên sinh vài chục năm, bọn họ chưa từng thấy Lưu tiên sinh nói qua lời nói như vậy. Gần hai mươi lần Hội Giao Lưu trước đây đều do Lưu tiên sinh chủ trì, sau mỗi một lần, Lưu tiên sinh đều tuyển ra đại khái ba gã học viên tiến vào Thiên Cung trên Thánh Sơn tiến hành khảo hạch.
Nhưng Lưu tiên sinh chưa bao giờ đối với bất kỳ một học viên ưu tú nào nói qua những lời như vậy.
Có thể thấy được, Lưu tiên sinh lúc này hài lòng cỡ nào với Hạ Ngôn.
- Đa tạ Lưu tiên sinh! Hạ Ngôn tất nhiên sẽ cố gắng hết toàn lực. Hạ Ngôn hơi hơi khom người, thi lễ nói.
-Tốt! Ha ha!
Lưu tiên sinh cười nói.
Đám người bên cạnh Lưu tiên sinh đều chậm rãi từ trong khiếp sợ vừa rồi mà tỉnh lại, ánh mắt lóe lên. Những người này, người nào đều là những lão già tâm cơ thâm trầm đáng sợ. Người bình thường có lẽ đoán không ra trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì.
Lúc này Hạ Ngôn cũng xoay người, ánh mắt nhìn về phía dưới vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
- Phương Bản của Học Viện Long Đằng, Tiêu Tử Minh của Học Viện Không Linh. Hạ Ngôn liếc mắt nhận ra hai người đang tỷ đấu.
Phương Bản là học viên mạnh nhất của Học Viện Long Đằng trong Hội Giao Lưu Học Viện lần này. Thực lực là Đại Linh Sư hậu kỳ, tuổi khoảng ba mươi. Nghe nói Phương Bản này, ba năm trước cùng là Đại Linh Sư hậu kỳ, hơn nữa tham gia qua một lần Thiên Cung khảo hạch, chỉ là thất bại trong lần khảo hạch đó, lại trở về Học Viện Long Đằng tiếp tục khổ tu.
Trải qua ba năm thời gian, tuy rằng vẫn là Đại Linh Sư hậu kỳ, tuy nhiên linh lực hiển nhiên lại tăng mạnh không ít.
Tiêu Tử Minh của Học Viện Không Linh kia cũng là Đại Linh Sư hậu kỳ, tuy nhiên chỉ có hai mươi sáu tuổi, vừa mới đột phá đến cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ không lâu.
Luận lực lượng, Tiêu Tử Minh kém hơn Phương Bản không ít. Luận võ kỹ, võ kỹ hai người cũng không chênh lệch lắm. Tuy nhiên, về mặt thân pháp, Tiêu Tử Minh dường như mờ ảo hơn một chút, cho nên mới có thể duy trì với Phương Bản lâu như vậy.
Tiêu Tử Minh lúc này đây cũng là một gã học viên có thực lực mạnh nhất của Học Viện Không Linh tham gia Hội Giao Lưu Siêu cấp Học Viện.
"Tuy rằng thân pháp hơn một chút, nhưng không cách nào xoay chuyển càn khôn, kết cục thất bại đã định"
Hạ Ngôn lắc đầu, có chút tiếc hận.
Nếu như linh lực Tiêu Tử Minh mạnh hơn một chút, vậy có thể đánh bại Phương Bản.
Thời gian nửa chén trà nhỏ lại trôi qua, rốt cục đôi mắt Phương Bản trợn trừng, trong miệng phát ra một tiếng thét lớn, quán chú linh lực vào côn màu đen trong tay. Hắn phi thân lao xuống một cái, hung hãng nện xuống Tiêu Tử Minh ở phía dưới. Công kích lúc này đây, Phương Bản đã đợi thật lâu, hắn liền chờ đợi một cơ hội khiến cho Tiêu Tử Minh không thể tránh né, bức bách Tiêu Tử Minh hoàn toàn đối kháng lực lượng với mình.
Bùng.
Tiêu Tử Minh né tránh không kịp, bắt đắc dĩ chỉ có thể mạnh mẽ cắn răng cứng rắn ngăn cản công kích lúc này đây.
Khi trường côn của Phương Bản nện lên trên trường côn Tiêu Tử Minh hai tay nâng lên, không ngờ khiến trường côn của Tiêu Tử Minh gây đoạn. Trường côn có tính chất đặc biệt này cực kỳ cứng cỏi, cho dù Đại Linh Sư cũng khó hủy hoại, nhưng lại bị Phương Bản đánh
gãy.
Tiêu Tử Minh chấn động, cũng không quản cánh tay đang tê rần, vội vàng lui về phía
sau.
Tuy rằng né tránh được linh lực xông tới mặt, nhưng Tiêu Tử Minh vẫn không thể tránh né hoàn toàn. Thân thể bị linh lực côn sót lại của Phương Bản bổ tới, ở tại chỗ xoay tròn một vòng rồi sau đó bay ra ngoài mà không khống chế được. 'Thịch" một tiếng ngồi bệt xuồng đất.