Hạ Ngôn thấy Bạch Nhị xuất kiếm liền thầm nghĩ trong lòng.
"Phốc"!
Đường kiếm của Bạch Nhị thoáng lệch đi, tránh khỏi binh khí trong tay mặt sẹo trực tiếp đâm vào trên cánh tay hắn. Mũi kiếm vừa điểm vào, toàn bộ cánh tay trái đã bị rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, máu chảy như suối.
- A!
Mặt sẹo ngây người cẩn thận nhìn cánh tay rơi dưới đất, rồi mới kêu thảm một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
- Các huynh đệ! Giết bọn chúng!
Mấy huynh đệ của mặt sẹo sau khi thấy mặt sẹo cụt tay mới trong giây lát kinh tỉnh lại, một người trong đó tay cầm đại đao vung lên gào thét.
- Hừ!
Bạch Hoa lúc này thân thể xông về phía trước một bước, khí thế toàn thân đột nhiên bùng phát, trường kiếm trong tay giống như linh xà liên tục điểm trước người mấy cái.
Mấy tên kia chỉ cảm thấy nơi yết hầu chợt lạnh, kiếm khí tiến vào thân thể lập tức cứng đờ. Bọn chúng cũng không ngốc, biết đối phương hạ thủ lưu tình, bằng không mấy người bọn chúng ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có đã bị chém rơi đầu rồi.
Mặt sẹo đau đớn ôm cánh tay bị cụt, ngồi trên một chiếc ghế quan sát trận đánh nhau, trên trán từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu không ngừng chảy xuống.
Bạch Hoa lúc này thân thể mới dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.
- Hừ! Các ngươi nếu không cút đi, ta ra tay tiếp không thể không thấy máu!
Bạch Hoa lạnh lùng nói.
Lúc này, mấy người mặt sẹo mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mấy người bọn chúng đụng vào cũng không phải nhân vật đơn giản, căn bản không phải bọn chúng có thể đối phó.
Hạ Ngôn đánh gia một chút trong lòng, Bạch Hoa đại khái đã đả thông một trăm đường kinh mạch, mà Bạch Nhị hẳn là đả thông trên dưới chín mươi đường kinh mạch. Kiếm kỹ hai người giống nhau, đều là điển tịch thượng thừa trong số những võ kỹ bất nhập lưu.
Một trận tiếp " rầm rập" vang lên, trong tiếng kêu thảm của mặt sẹo được mấy huynh đệ mặt trắng bệch của hắn dìu đi ra ngoài, chiếc tay cụt kia cũng được mang đi, trên mặt đất chỉ lưu lại một chút máu đỏ sẫm.
Mọi người trong quán rượu xem náo nhiệt đương nhiên lúc này cũng biết bốn người Bạch Hoa lợi hại, cô bé thoạt nhìn xinh xắn kia không ngờ kiếm kỹ bá đạo như thế, một kiếm liền chém cụt tay mặt sẹo kia. Từng đợt tiếng thổn thức rất nhỏ từ bốn phương tám hướng truyền ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Nhị cũng không còn vẻ dâm tà nóng bỏng như vừa rồi.
Ở trong mắt những người này, thực lực có sức chấn nhiếp lớn hơn nhiều so với khuôn phép!
- Mấy vị thực lực thật mạnh, vừa rồi ta còn lo lắng cho các ngươi nữa chứ, xem ra lo lắng của ta hoàn toàn dư thừa rồi. Khách khách! Các ngươi cần phải ngoan độc hơn một chút nữa.
Lúc này hồng y bà chủ từ trong quầy lại đi ra, vẻ tươi cười lại khôi phục trên mặt.
- Ha ha! Chuyện vừa rồi là đối phương khiêu khích trước, mấy huynh đệ chúng tôi tuyệt đối không có ý gây sự trong quán rượu đâu!
Bạch Hoa cười nói với bà chủ.
Bà chủ cười đến mức run rẩy cả người, đổi giọng nói:
- Đó là tự nhiên! Tuy nhiên các ngươi cần cẩn thận một chút, mấy người bọn chúng nói không chừng sẽ trả thù các ngươi.
Nàng vừa dứt lời, có mấy người từ cửa chính bước vào, trên người mặc áo giáp, ánh mắt sắc bén như mãnh thú, sát khí tỏa rộng, ánh mắt đảo qua mọi người trong quán rượu.
- Vừa xảy ra chuyện gì?
Người cầm đầu trầm giọng hỏi bà chủ.
Hồng y bà chủ vội vàng cười nói:
- Đại nhân! Đã không có việc gì nữa, vừa rồi có mấy tên mắt không tròng muốn gây sự trong quán rượu, đã bị mấy vị hảo hán này đuổi đi rồi.
Nghe bà chủ nói như vậy, ánh mắt người mặc áo giáp đó lập tức dừng trên đám người Bạch Hoa.
Bạch Hoa mỉm cười hướng người đó nhẹ gật đầu một cái.
- Ừ! Vậy tốt rồi, nếu không có việc gì chúng ta đi trước!
Sau khi nói xong, mấy người xoay người vội vàng rời đi.
Chờ sau khi mấy người đi rồi, bà chủ cười giải thích với mọi người:
- Đó đều là vệ đội trên trấn, chúng ta trả phí bảo hộ nhất định, nếu có người gây sự bọn họ sẽ phái người đến xử lý.
Bạch Hoa gật đầu nói:
- Phải nên như thế!
Rồi lại nói tiếp:
- Ha ha! Hiện tại rượu cũng uống không nổi, chúng ta đi thôi.
Khi nói chuyện, Bạch Hoa lấy từ trong túi mình ra một ngân tệ đưa cho bà chủ. Bà chủ thuận tay nhận tiền, cười khanh khách nói "hoan nghênh lần sau lại đến".
Thời điểm Hạ Ngôn rời đi, hồng y bà chủ còn ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ.
- Vừa rồi có làm ngươi sợ không?
Mấy người ra khỏi quán rượu, Bạch nhị thấy Hạ Ngôn trầm mặc không lên tiếng, thấp giọng cười hì hì hỏi.
Hạ Ngôn sửng sốt, rồi sau đó khẽ cười nói:
- Không có! Ta đang nghĩ võ kỹ các ngươi đều rất mạnh.
- Này! Bị sợ thì nói là sợ, còn không chịu thừa nhận nữa, sợ chúng ta sẽ giễu cợt ngươi sao? Tuy nhiên lời ngươi nói thực ra không sai, võ kỹ ca ca ta vô cùng lợi hại.
Bạch Nhị đầu tiên là nổi giận một chút, sau đó vui mừng nói.
Trương Long trợn mắt lớn tiếng nói:
- Con bà nó! Thật là xui xẻo, rượu cũng chưa được uống. Đại ca! Ngày mai khi nào chúng ta xuất phát?
Nghe Bạch Nhị nói, Hạ Ngôn đành cười khổ lắc đầu không dám bắt bẻ. Khi Trương Long nói ra những lời này Hạ Ngôn mới vểnh tai nghe.
- Sáng sớm ngày mai xuất phát, lúc giữa trưa hẳn là có thể đi qua Cứ điểm tiến vào Tội Ác Sâm Lâm. Lúc đó chúng ta phải nghỉ ngơi ở Tội Ác Sâm Lâm thời gian gần một tháng, cần chuẩn bị lương khô cùng nước ngọt cho tốt.
Bạch Hoa nhẹ nhàng nói.
- Đúng rồi! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi là người thành nào?
Bạch Hoa lại chuyển mắt hướng Hạ Ngôn hỏi.
Ánh mắt Hạ Ngôn khẽ chớp cười nói:
- Đệ là người thành Ngọc Thủy.
Thành Ngọc Thủy cùng thành Bạch Thanh đều là quận thành thuộc quản lý của thành Tử Diệp, khoảng cách giữa hai thành này cũng không quá xa, đi xe ngựa đại khái mất thời gian ba bốn ngày. Nếu một mình cưỡi khoái mã thì trong thời gian một ngày là đến.
- Thì ra là người thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi đã đả thông bao nhiêu đường kinh mạch rồi? Tuổi còn nhỏ mà dám đi tới Tội Ác Sâm Lâm quả thật đảm lược thật lớn nha!
Bạch Hoa gật đầu tán thưởng nói.
Trang phục Hạ Ngôn mặc trên người chỉ là đồ bình thường, đám người Bạch Hoa cũng không cho rằng Hạ Ngôn là con cháu đại gia tộc. Nếu thật sự là con cháu đại gia tộc tất nhiên sẽ không có một người tuổi trẻ nào một mình tiến vào Tội Ác Sâm Lâm.
Ngay như Lục gia kia cũng thuê một đội lính đánh thuê bảo hộ con cháu gia tộc. Lục gia này ở thành Bạch Thanh mặc dù chỉ là gia tộc nhị lưu, bản thân gia tộc cũng không có đội hộ vệ cường đại.
- Còn không lâu nữa ta sẽ trùng kích vào Linh sư rồi.
Hạ Ngôn cười nói.
Có thể bởi vì Bạch Hoa phẩm hạnh quá tốt nên Hạ Ngôn cũng không có ý giấu giếm thực lực của mình.
Tuy nhiên hắn vừa nói như vậy, Bạch Hoa lập tức không tin mỉm cười.
Bạch Nhị lại nói thẳng:
- Ái chà! Ngươi thật đúng là cũng dám mạnh miệng, sắp trùng kích cảnh giới Linh sư sao? Khách khách! Buồn cười chết ta mất!
Trương Long há lớn miệng, ánh mắt chớp động nhìn Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn huynh đệ!Không phải ca ca ta đánh giá thấp đệ, tuổi còn nhỏ như đệ còn sắp trùng kích Linh sư sao? Ta thấy đệ nhiều nhất cũng tới giai đoạn Luyện Cốt thôi!
Triệu Mạnh cũng bĩu môi một cái, tuy rằng không lên tiếng nhưng hiển nhiên cũng không tin lời Hạ Ngôn nói.
Hạ Ngôn đành bất đắc dĩ cười cười, hắn nói thật nhưng đám người Bạch Hoa lại không tin.
Đi theo Bạch Hoa tới nhà trọ mọi người dừng nghỉ, Hạ Ngôn cũng thuê một căn phòng. Bởi vì thời gian còn sớm nên mấy người lại ngồi ở trong đại sảnh nhà trọ cùng nhau uống trà một hồi, Hạ Ngôn từ nơi miệng Bạch Nhị nghe được không ít tin tức về Tội Ác Sâm Lâm, trong lòng đối với Tội Ác Sâm Lâm coi như hiểu biết một chút.
Những đội dong binh khác nhận nhiệm vụ bảo hộ lần này đa số Hạ Ngôn cũng đã gặp, Bạch Hoa cùng bọn họ dường như cũng không quá quen thuộc, gặp mặt cũng chỉ tùy ý gật đầu chào lấy lệ mà thôi.