Sau tiếng vang lớn, bóng người trong sân lại tách ra. Hạ Ngôn cầm Thần Hi kiếm vẫn chưa rời khỏi vỏ trong tay, đứng thẳng ở trong sân. Mà trước mặt hắn, người khiêu chiến có thân hình cao lớn ngồi trên mặt lôi đài với vẻ mặt dại ra.
Mới vừa rồi, hắn thậm chí còn chưa kịp triển khai công kích sở trường của mình, chỉ cảm giác được một luồng lực lượng cường đại chính diện áp tới. Hắn chống cự theo bản năng, thật giống như sóng gầm núi lở, sức người không thể kháng cự.
Chờ hắn khôi phục thần trí thì đã ngồi bệt trên mặt đất, vũ khí trong tay cũng không biết rơi ở nơi nào. Mà chủ lôi đài đeo mặt nạ kia, liền đứng ở trước mặt hắn cách đó không xa, hắn căn bản thấy không rõ biểu tình của người kia dưới mặt nạ.
Đám người tụ tập chung quanh lôi đài, sớm đã nhìn thấy chết lặng. Năm ngày nay, Linh La đã thắng không biết bao nhiêu trận, mỗi một trận tình huống đều không khác nhau mấy, một chiêu đánh bại đối thủ.
Mặc kệ đối phương có cảnh giới Hậu Thiên, hay là cảnh giới Linh Sư, căn bản không thể ngăn cản một chiêu trong tay hắn. Nếu hắn muốn giết người, vậy tất cả người khiêu chiến hắn, đều có thể sớm kiềm chế không đi lên lôi đài.
- Linh La tiên sinh! Năm ngày nay ngươi đã thắng liên tiếp một trăm trận.
Tiền chấp sự chúc mừng Hạ Ngôn với sắc mặt vui vẻ.
- Ha ha! Khiêu chiến của ta đã kết thúc.
Đôi mắt Hạ Ngôn liếc nhìn đám người chung quanh, cười cười nói.
- Chúc mừng Linh La tiên sinh!
Tiền chấp sự liền bước lên phía trước khom người nói.
- Đa tạ Tiền chấp sự! Mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi.
Hạ Ngôn nhìn Tiền chấp sự, nói với vẻ thành khẩn.
Mấy ngày này Tiền chấp sự vẫn luôn phụ trách sắp xếp cho hắn khiêu chiến, quả thật vẫn luôn từ trước đến sau.
Tiền chấp sự nghe Hạ Ngôn nói như vậy, lập tức lộ ra bộ dáng vừa mừng lại vừa lo, trên mặt thoáng hiện ra thần sắc kích động.
- Linh La tiên sinh! Khiêu chiến đã xong, không bằng hiện tại chúng ta đi uống một chén, như thế nào?
Lúc này, hội trưởng Mạnh Thường xuất hiện gần lôi đài, Mạnh Thường lại nói thêm:
- Hôm nay sắc trời cũng đã tối, chuyện khiêu chiến Đường chủ, khẳng định phải chờ ngày mai đi tìm Điện chủ Thánh điện Bàng Nguyên thương nghị.
- Tốt! Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!
Hạ Ngôn hơi ngây người, rồi cười nói.
- Thật tốt quá! Chúng ta đi thôi.
Đôi mắt Mạnh Thường chợt lóe trên khuôn mặt chờ mong nói.
Hạ Ngôn đáp ứng ăn cơm với ông, đó chẳng khác nào cho ông một cơ hội kéo gần quan hệ. Từ khi ở Thánh điện nhìn thấy Hạ Ngôn ngồi bên cạnh Điện chủ Bàng Nguyên. Mạnh Thường liền nổi lên tâm tư kéo gần quan hệ với Hạ Ngôn.
Mấy ngày liền ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Hạ Ngôn thắng liên tiếp một trăm trận. Mỗi một trận đều đánh bại người khiêu chiến bằng một chiêu, trong đó có một ít cường giả Linh Sư. Luận thực lực, tất nhiên hơn xa so với Mạnh Thường lão. Nếu có thể tạo quan hệ với Hạ Ngôn. Vậy sau này có nhiều con đường, mới có lợi mà không có chỗ khó.
- Ngươi nói, Linh La này rốt cuộc là ai? Hắn làm sao mà lợi hại như vậy?
Một gã trong đám người xem thầm nói với người bên cạnh.
- Ai biết, ngươi xem hội trưởng Mạnh Thường cũng rất khách khí với hắn, còn muốn mời hắn ăn cơm. Ta nghĩ, gã Linh La này nhất định là một đại nhân vật gì đó. Hắn đeo mặt nạ là cố ý không cho người khác nhận ra.
Tên khác phỏng đoán nói, đôi mắt híp lại nhìn Hạ Ngôn nói.
- Thoạt nhìn, dường như thắng một trăm trận, hắn sẽ không tiếp tục nữa rồi. Ôi! Tiền thưởng một vạn kim tệ kia, cuối cùng cùng không có ai lấy được.
Tên nói trước lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Một vạn kim tệ tuy ngon nhưng lại không ai có năng lực để nuốt được.
Ngay khi Hạ Ngôn cùng với Mạnh Thường chuẩn bị rời đi, đột nhiên một bóng người màu hồng từ trong đám người bên ngoài bay vọt vào.
- Này! Chờ một chút!
Một tiếng con gái trong trẻo, rõ ràng truyền vào trong tai đám người Hạ Ngôn.
Mạnh Thường chân mày khẽ nhíu lại, đột nhiên nhìn về phía cô gái kia, liền muốn lên tiếng quát lớn. Tiền chấp sự lại lập tức đi nghênh tiếp.
Tuy nhiên, sau khi bóng dáng màu đỏ rơi xuống đất, khi mọi người nghe tiếng của nàng, không khỏi tâm thần đều chấn động. Tiền chấp sự cũng vừa lúc ngừng cước bộ của mình. Trước ngực cô gái này, đeo một quả huân chương dong binh lục cấp màu vàng.
Ở thành Tử Diệp, dong binh lục cấp căn bản không quá nhiều. Ở Đại sảnh Dong Binh thành Tử Diệp, có ngày, cũng không thấy được một gã dong binh lục cấp xuất hiện. Mà hồng binh thất cấp, vậy có khả năng phải mấy tháng mới có thể nhìn thấy được một gã.
Đôi mắt Hạ Ngôn chợt ngưng, nhìn về phía cô gái dong binh này.
-Í?
"Dường như nhìn có chút quen mắt!"
Trong đầu Hạ Ngôn rất nhanh chuyển động, hắn cảm thấy mình dường như đã từng ở nơi nào nhìn thấy cô gái này rồi.
Một thân váy dài màu lửa đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, môi đỏ mọng dường như có một đám lửa nhảy lên.
- Linh La tiên sinh? Ngươi không phải là chủ lôi đài số một sao? Ta đặc biệt đến khiêu chiến với ngươi!
Nàng nhìn về phía Hạ Ngôn, trong miệng nói, khóe miệng cong thành hình bán nguyệt xinh đẹp, đôi mắt đẹp lặng lẽ chuyển động.
- Linh La tiên sinh đã không tiếp nhận khiêu chiến nữa. Hiện tại người cũng không phải là chủ lôi đài. Hơn nữa, nếu như ngươi muốn khiêu chiến, cũng phải dựa vào trình tự thông thường, đăng ký thông tin của mình trước.
Mạnh Thường thấy đối phương là dong binh lục cấp, nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều.
- Khách khách.
- Vậy khó làm được, ta đặc biệt chạy tới đây, chỉ là vì tiền thưởng một vạn kim tệ kia. Linh La! Ngươi cũng không thể nói đi là đi, nếu không ta chẳng phải uổng công đến đây một chuyến?
Cô gái kia cười duyên vài tiếng, cũng không tính là bỏ qua cho.
-Nàng là.
Hạ Ngôn đang nhớ lại. Lúc này trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên, ánh mắt trợn lên.
- Đúng rồi!
Trước đây lần thứ hai khi Hạ Ngôn đi tới Đại sảnh Dong Binh thành Tử Diệp, nhìn thấy qua một người dong binh lục cấp, người trước mặt này, chính là Dong Binh kia, nàng gọi là Hỏa Phượng Hoàng, rất nổi danh ở Đại Sảnh Dong Binh thành Tử Diệp.
Hạ Ngôn cảm ứng một chút linh lực bên người nàng. Thực lực cũng rất mạnh, đại khái có cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ.
Xem niên kỷ của nàng, cũng không quá ba mươi tuổi, đã có thực lực Đại Linh Sư hậu kỳ, cũng là thiên tài tu luyện khó được. Hơn nữa, hiển nhiên nàng không phải người tu luyện từ trong học viện.
- Nếu cô muốn một vạn kim tệ kia thì trực tiếp cầm là được rồi.
Hạ Ngôn lắc đấu, cười nói.
Nhận ra nàng là Hỏa Phượng Hoàng kia, trong lòng Hạ Ngôn cũng có một chút tình cảm đặc biệt trào ra.
Đại Lục Long Chi lớn như vậy, dân cư rất đông. Tại một nơi nào đó, vào thời điểm nào đó gặp một người, qua đi một lúc thật lâu, không ngờ có thể gặp được người này, tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
Hơn nữa, một vạn kim tệ đối với Hạ Ngôn hiện tại mà nói, quả thật là không đáng để nói.
- Hả? Một vạn kim tệ ngươi cũng không cần sao?
Hỏa Phượng Hoàng mày liễu thoáng nhếch lên, có chút kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn. Chợt mi tâm lại giãn ra, cười duyên nói:
- Tuy nhiên, nếu như ta cầm kim tệ ngươi như vậy, chẳng phải là vô cớ sao. Trừ phi, ngươi tỷ đấu với ta một hồi, ta quang minh chính đại thắng ngươi, liền lấy được một vạn kim tệ.
- Linh La tiên sinh! Chúng ta đi thôi, không cần quan tâm tới nàng.
Mạnh Thường mặt lạnh.
- Nếu nàng cố làm loạn, ta liền không khách khí. Nơi này là đại sảnh Cực Hạn Khiêu Chiến. Mặc dù Dong Binh lục cấp, cũng không thể làm loạn ở nơi này.
Tuy rằng Mạnh Thường giống như là đang nói chuyện với Hạ Ngôn. Tuy nhiên hiển nhiên là cố ý nói cho Hỏa Phượng Hoàng nghe.
Hỏa Phượng Hoàng nghe vậy, cảm xúc trên mặt không có bất cứ biến hóa gì.
Hạ Ngôn hơi hơi nhíu mày.
- Như vậy đi! Linh La tiên sinh đúng không?
Hỏa Phượng Hoàng lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị, đi đến bên cạnh Hạ Ngôn, thấp giọng nói.
- Không bằng ngươi đi theo ta một chuyến. Ha ha! Có lẽ ngươi sẽ có một chút thu hoạch đặc biệt.
-Hả?
Hạ Ngôn cười với vẻ nghi hoặc.
- Đừng hoài nghi ta. Ta biết ngươi là ai. Ngươi là Hạ Ngôn của Học Viện Tử Diệp kia. Con ngươi màu đen của Hỏa Phượng Hoàng rất nhanh chuyển động, hạ thanh âm tới mức nhỏ nhất.
Nghe vậy, Hạ Ngôn biến sắc.
Đương nhiên, dưới mặt nạ, những người khác căn bản là nhìn không ra biểu tình khuôn mặt của Hạ Ngôn.
- Nói như vậy, cô đặc biệt tới tìm ta sao?
Hạ Ngôn trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy! Ta chờ ngươi ở thành Tử Diệp này lâu rồi.
Hỏa Phượng Hoàng cười nói giảo hoạt lộ ra hàm răng trắng ngần.
Trầm ngâm một lát, ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Mạnh Thường.
Mạnh Thường thấy Hỏa Phượng Hoàng nói nhỏ với Hạ Ngôn, trong lòng cũng đang suy đoán hai người nói cái gì. Tuy nhiên lại không tới gần để nghe.
- Hội trưởng Mạnh Thường! Ta có chút chuyện phải xử lý với vị dong binh tiểu thư này. Bữa ăn kia chờ ngày khác, ta sẽ tự mình mời Hội trưởng Mạnh Thường dự tiệc, được không?
Hạ Ngôn nói với giọng điệu thương lượng.
- Ha ha! Vậy thì không thành vấn đề. Tuy nhiên, Linh La tiên sinh, ngươi.
Mạnh Thường nhìn Hỏa Phượng Hoàng.
- Hội trưởng Mạnh Thường xin yên tâm, ta trong lòng hiểu rõ.
Hạ Ngôn ôm quyền nói.
Trong bóng đêm, hai bóng người rất nhanh xuyên qua đường phố thành Tử Diệp. Mơ hồ, có thể nhìn thấy một bóng dáng trong đó lóe lên nhiều điểm màu đỏ. Tốc độ hai người này, cũng khá nhanh. Người thường thậm chí chỉ có thể cảm giác được một trận gió.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, hai người đồng thời tiến vào một căn nhà u tối hẻo lánh.
"Ta muốn nhìn, Hỏa Phượng Hoàng này vì sao tìm ta".
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
Lúc trước mặc dù chỉ gặp Hỏa Phượng Hoàng một lần, tuy nhiên Hạ Ngôn cũng không giao tiếp với nàng. Hôm nay xem tình hình này, Hỏa Phượng Hoàng hiển nhiên là cố ý tìm mình. Nếu như không có chuyện gì, Hỏa Phượng Hoàng chắc hẳn sẽ không làm vậy.
Sau khi tới nhà, Hạ Ngôn mở ngũ cảm ra, cảm ứng trong nhà này còn có hơi thở của người khác hay không. Một lát sau, Hạ Ngôn trên cơ bản xác định, trong nhà này, lúc này chỉ còn hai người Hỏa Phượng Hoàng và hắn.
Hỏa Phượng Hoàng đẩy cửa gỗ phòng ra, sau đó xoay người, vẫy tay nói với Hạ Ngôn:
- Còn không tiến vào.
Âm thanh kia khiến cho người ta ngay cả xương cốt cũng mềm ra. Hạ Ngôn hơi chút dừng lại, nhưng vẫn đi vào.
Hỏa Phượng Hoàng chờ sau khi Hạ Ngôn vào phòng, thuận tay đóng cánh cửa phòng lại, rồi sau đó châm một cây nến trên bàn.
Dưới ánh sáng của nến, dáng người duyên dáng của Hỏa Phượng Hoàng chiếu rọi trên vách tường, mềm mại không xương.
- Cô tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?
Hạ Ngôn đứng ở một bên, nhìn Hỏa Phượng Hoàng, dò hỏi.
- Ha ha! Ngươi trước lấy mặt nạ ra đi.
Hỏa Phượng Hoàng cười nói khà khà.
Hạ Ngôn vươn tay tháo mặt nạ xuống, rồi sau đó ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
Hỏa Phượng Hoàng quay người lại, đi đến bên giường, ngón tay giống như linh xà sờ trên giường một chút. Đột nhiên trong tay nàng lấy ra một tờ giấy nào đó. Dưới ánh sáng nến, thứ đó lộ ra màu vàng.
Đến gần chỗ, Hạ Ngôn xác định, đây là một tấm bản đồ có chút xa xưa. Tuy nhiên, màu sắc đường nét của bức tranh vẫn rất rõ ràng, Hỏa Phượng Hoàng vươn ngón tay mảnh mai thật cẩn thận trải bản đồ phẳng trên mặt bàn. sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, tuy nhiên đôi mắt đẹp lóe ra ánh sáng khi nhìn địa đồ.