Cam Lục tuy rằng mồm nói có chút lo lắng, nhưng trong lòng lại không để chuyện gặp Hạ Ngôn ở trong lòng. Liễu Vân sư phụ Hạ Ngôn tuy rằng là Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, tuy nhiên, một cái Học Viện Tử Diệp còn không thể tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Cam gia thành Tử Nguyệt. Cam Lục sở dĩ không cho Cam Mạc dùng sức mạnh, bắt Viên San, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là không muốn trêu chọc phiền toái có khả năng xảy ra.
Vì một nữ nhân, rước lấy phiền toái là không có lợi. Tuy nhiên, hiện tại nhìn bộ dạng Cam Mạc dường như là quyết tâm.
- Phụ thân. Nếu không có gì khác, con đi trước. Tiểu tiện nhân Viên San này, ta nhất định phải chiếm được. Ta cũng không tin, bằng vào Cam Mạc ta, còn không thu phục được nàng!
Cam Mạc thấy phụ thân trầm mặc không nói, hung quang chợt lóe nói.
- Thôi, ngươi đi đi!
Cam Lục khoát tay, trở lại ngồi lên chiếc ghế màu tím.
Cam Mạc quay người lại, ra khỏi phòng.
***
Tại nơi ở của người tu luyện Thiên Cung, Hạ Ngôn vừa mới từ Tháp tu luyện, trở lại phòng mình liền nghe được có người tới gần, lập tức ngưng mắt nhìn về phía cửa.
Một bóng người nhoáng lên, thân thể Lưu tuần thị từ trong đám cây đi ra.
- Hạ Ngôn.
Lưu tuần thị từ xa xa liền hô lên một tiếng, ông không xác định Hạ Ngôn có ở trong phòng hay không cho nên cũng không trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Nếu Hạ Ngôn ở trong phòng, tự nhiên sẽ lên tiếng trả lời.
- Lưu tuần thị, có đệ tử.
Hạ Ngôn bước ra khỏi phòng, lên tiếng đáp lời Lưu tuần thị, mặt mang mỉm cười.
- Hạ Ngôn. Vừa rồi từ chân núi truyền đến một phong thư, là thư của ngươi.
Trong tay Lưu tuần thị cầm một phong thư màu trắng, thuận tay đưa đến trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn thuận tay tiếp lấy, ánh mắt nhìn lên phong thư. Trên phong thư viết vài từ: "Hạ Ngôn" cùng "Viên San"!
"Ồ? Lá thư của Viên San cho ta?"
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động lập tức nghĩ tới Viên San cùng Mục Nguyệt thành Tử Nguyệt. Đã hơn một năm trôi qua, ấn tượng của Viên San đối với Hạ Ngôn vẫn rất khắc sâu.
"Không biết Viên San viết thư cho ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ thành Tử Nguyệt đã xảy ra chuyện? Điện chủ Mục Nguyệt?" Ý niệm chuyển động trong đầu Hạ Ngôn, trong lòng làm ra suy đoán. Nếu không phải có chuyện trọng yếu, chỉ sợ Viên San sẽ không đột nhiên gửi thư cho mình.
- Hạ Ngôn, vậy ta đi trước đây. Phòng khống chế Ma Quỷ Trận còn cần ta trông coi.
Lưu tuần thị thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn phong thư, liền nói tiếp.
- Dạ, Lưu tuần thị xin cứ tự nhiên.
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, nhìn Lưu tuần thị xoay người, nhanh chóng biến mất trong rừng, rồi hắn mới xoay người trở lại trong phòng. Lấy thư từ trong phong thư ra, mấy hàng chữ xinh đẹp hiện ra trước mắt Hạ Ngôn.
"Thư này chắc là đích thân Viên San viết". Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua, đọc qua nội dung một lần.
"Không xong, thật sự đã xảy ra chuyện!" Hạ Ngôn biến sắc, ánh mắt bỗng nhìn về phía ngoài, ý thức khẽ động, đưa cả giấy viết thư và phong thư vào trong Nhẫn Linh La.
"Điện chủ Mục Nguyệt mất tích, đám Chấp sự Thánh điện khẳng định sẽ có các loại động tác. Vị trí Điện chủ một chủ thành, không biết có bao nhiêu người muốn cướp đoạt. Viên San là một nữ tử bình thường, được sự bảo hộ của Điện chủ Mục Nguyệt." Hạ Ngôn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tượng nguy nan mà Viên San gặp phải, tinh thần dao động kịch liệt.
"Lúc trước ta đáp ứng Điện chủ Mục Nguyệt chiếu cố Viên San. Hiện tại, ta phải đi thành Tử Nguyệt!" Khí tức Hạ Ngôn trầm xuống, trong lòng có quyết định.
Thành Tử Nguyệt cách Thánh thành hơn mười dặm, nếu phi hành với tốc độ của Hạ Ngôn không hơn thời gian một chén trả nhỏ là có thể tới nơi.
♦♦♦
- Ngươi buông ta ra!
Trong trạch viện Mục Nguyệt thành Tử Nguyệt, Viên San cùng Bội Nhi bị mấy tên hộ vệ bắt giữ, khống chế trong biệt viện của Viên San. Đối diện hai nàng đúng là Cam Mạc công tử Cam gia, vẻ mặt Cam Mạc cười dâm tà, bộ dạng biếng nhác, hai tay không ngừng vê vê một sợi tơ.
- Viên San. Hôm nay ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia. Cùng với cố sức phản kháng, không bằng thành thật thuận theo ta. Hắc hắc, lấy địa vị Cam gia ta ở thành Tử Nguyệt, về sau tự nhiên không ai dám khi dễ ngươi.
Cam Mạc đi tới bên cạnh Viên San, đưa tay sờ soạng một hồi lên mặt nàng.
- Ngươi nằm mơ!
Viên San hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Cam Mạc.
Cam Mạc sửng sốt, trên mặt dần lộ ra vẻ tức giận.
- Tên ác ôn nhà ngươi, mau buông tiểu thư nhà ta ra!
Bội Nhi tuy rằng bị hai gã hộ vệ áo đen giữ chặt, tuy nhiên vẫn đang cố sức giãy dụa. Chỉ là lúc này khí lực của nàng căn bản không có khả năng giãy ra khỏi bàn tay hai gã hộ vệ kia.
- Tiện tỳ ngươi. Tiểu thư nhà ngươi ta không bỏ được mà giết, trước hết giết ngươi!
Bị Viên San nhổ một ngụm nước bọt, trong lòng Cam Mạc lửa giận thành đàn. Bội Nhi đúng lúc mắng hắn, tức thì khiến cho lửa giận Cam Mạc giội lên người Bội Nhi.
- Phốc!
Cam Mạc rút thanh trường kiếm trong tay một hộ vệ, lật tay đâm ra một kiếm, thân kiếm tức thi cắm sâu vào cơ thể Bội Nhi. Cái miệng nhỏ nhắn của Bội Nhi khẽ hé ra, trong mắt vẫn tràn ngập ý giận, gắt gao nhìn chằm chằm Cam Mạc, chỉ là con ngươi dần dần giãn ra.
Cái miệng nhỏ của nàng mấp máy vài lần, muốn nói chuyện, nhưng toàn thân khí lực nhanh chóng bị rút ra không thể nói được lời nào.
-Bội Nhi.
Viên San kêu lên một tiếng như xé nát ruột gan, ra sức muốn giãy ra. Nhưng bất kể nàng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay hai gã hộ vệ.
Ánh mắt Bội Nhi nhìn về phía Viên San, khóe miệng hình thành bộ dáng như khi phát âm từ "Tiểu" nhưng lại không thành thanh âm.
Nước mắt của Viên San rốt cục không kìm được theo hai gò má tái nhợt chảy xuống. Mấy ngày nay, Viên San chịu đủ loại ức hiếp, cũng không từng khóc trước mặt người ngoài, nhưng lúc này đây nàng đã khóc.
- Ác ôn, ta thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi!
Viên San khản giọng gầm lên, tay nắm lại, móng tay cắm thật sâu vào trong thịt.
Cũng không biết khí lực tới từ nơi nào, Viên San không ngờ giãy mạnh một cái, tránh thoát khỏi bàn tay hai gã hộ vệ. Rồi sau đó nhanh chóng rút thanh trường kiếm trong tay một gã hộ vệ, đưa lên cổ trắng ngần như tuyết của mình, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
- Hạ Ngôn ca, Viên San không thể gặp huynh. Kiếp sau.
Viên San nhìn trời, yên lặng nói ra một câu, hai hàng lệ nóng không ngừng chảy xuống.
- Nàng muốn tự sát! Các ngươi mau ngăn cản nàng!
Cam Mạc thoáng thất thần, thấy Viên San không ngờ muốn tự sát vội hét lớn một tiếng. Sau đó bản thân hắn cũng vồ tới, muốn ngăn cản Viên San.
Nhưng Viên San đã quyết tâm chết, không chút do dự liền kéo trường kiếm một cái, máu đỏ tươi theo váy dài màu hồng nhạt bắn ra, mùi máu tươi dần khuếch tán trong không khí.
Lúc này, khóe miệng Viên San không ngờ mang theo một tia mỉm cười, là cái loại tươi cười thoải mái.
- Đáng giận!
Cam Mạc không thể ngăn cản Viên San tự sát, hung hăng giậm chân.
- Hừ, cho dù chết, ngươi cũng không thể chạy thoát như vậy! Không ai có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ta!
Sau một hồi lâu, Cam Mạc không ngờ lại nỡ một nụ cười âm trầm.
Mà ngay cả mấy tên hộ vệ kia thân thể cũng không tự chủ được run rẩy, lặng lẽ liếc nhau.
Cam Mạc này không ngờ ngay cả một người chết cũng không muốn buông tha, thật sự là không bằng cầm thú.
- Các ngươi nghe đây. Đưa tiện nhân này về phủ. Hừ. Cho dù là đã chết, bổn thiếu gia vẫn muốn chơi!
Cam Mạc cầm trường kiếm trong tay dính máu tiện tay ném xuống đất, dặn bảo mấy tên hộ vệ kia.
- Dạ, thiếu gia!
Mấy tên hộ vệ lên tiếng đáp lời.
-Vèo!
Đột nhiên, mọi người cảm thấy ánh sáng tối sầm lại, trong viện có thêm một bóng người màu trắng. Người áo trắng này đúng là Hạ Ngôn mới vừa từ Thánh Sơn gấp tới. Hạ Ngôn sau khi nhận được thư của Viên San, liền lập tức nói một tiếng với Dạ Lão, từ Thánh Sơn phi thẳng đến thành Tử Nguyệt.
Hạ Ngôn đã từng tới trạch viện của Mục Nguyệt, tự nhiên là có thể tìm được. Hắn vừa mới tới trên không khu nhà, liền nhìn thấy phía dưới có mấy bóng người, hơn nữa trong không khí không ngờ có mùi máu nhàn nhạt.
Tâm thần Hạ Ngôn khẽ rung lên, thầm nghĩ: "Sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Lập tức, Hạ Ngôn liền từ không trung hạ xuống, xuất hiện trong biệt viện của Viên San. Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thi thể Bội Nhi nằm trên mặt đất, còn có thân thể Viên San được hai tên hộ vệ khiêng đi. Nơi cổ Viên San máu vẫn không ngừng chảy xuống.
Thấy cảnh tượng như vậy, thân hình Hạ Ngôn rung mạnh, đôi mắt trợn to như muốn nứt ra, khí tức ngày càng trầm trọng. Sau đó, ánh mắt nhìn về phía Cam Mạc cùng mấy tên hộ vệ mặc áo đen.
Cam Mạc bị Hạ Ngôn đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, hắn căn bản không thấy rõ người mặc áo trắng này xuất hiện như thế nào, hiển nhiên, là một cao thủ. Tuy nhiên, Cam Mạc hoành hành ở thành Tử Nguyệt lâu như vậy, dựa vào địa vị Cam gia đã sớm thành tâm tính vô pháp vô thiên. Cho dù biết thực lực Hạ Ngôn rất mạnh, Cam Mạc cũng không quá để ý.
- Ngươi là ai?
Cam Mạc từ kinh ngạc tỉnh táo lại, lập tức híp mắt khinh thường hỏi.
Hai mắt Hạ Ngôn đỏ bừng, thân hình chớp động tới bên cạnh Viên San, đoạt lấy nàng từ trong tay hai tên hộ vệ, lập tức đưa một cỗ linh lực vào cơ thể nàng. Tiếp theo, hắn lấy ra một viên Khí Huyết Đan bát phẩm đưa vào miệng nàng.
Rất nhanh, máu ở miệng vết thương Viên San ngừng chảy, tuy nhiên hơi thở phi thường mỏng manh, nếu là thương thế bình thường, Khí Huyết Đan bát phẩm đủ trị liệu hết. Nhưng động mạch cô của Viên San đều bị cắt đứt, mất máu quá nhiều, lúc này hơi thở Viên San mong manh, sinh cơ gần như đã mất sạch.
Nếu Hạ Ngôn tới thời gian vài hô hấp, Viên San liền hoàn toàn tử vong. Cho dù là có đan dược cửu phẩm, chỉ sợ cũng không cứu lại được.
- Ầm!
- Ẩm!
- A!
Hai hộ vệ kia thấy người trong tay bị Hạ Ngôn cướp lấy, lập tức ra tay đoạt lại, nhưng bọn hắn vừa làm ra động tác liền bị một cỗ linh lực cường đại đánh bay, kêu thảm một tiếng bay ra ngã mạnh trên mặt đất.
Linh lực khẽ chuyển dưới chân Hạ Ngôn, tới bên cạnh Bội Nhi, linh lực nhanh chóng đưa vào cơ thể Bội Nhi. Nhưng sinh cơ Bội Nhi đã sớm cạn sạch, linh lực căn bản không thể hút vào bất kể thế nào cũng không cứu sống được. Vừa rồi một kiếm của Cam Mạc đâm trúng vào tim nàng.
Hạ Ngôn chậm rãi đặt thân thể Viên San ở bên cạnh Bội Nhi, chậm rãi xoay người. Thần Hi Kiếm trong tay khẽ rung, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cam Mạc sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi Hạ Ngôn căn bản còn chưa ra tay, hai gã hộ vệ thực lực không tầm thường kia đều bị đánh bay, thực lực này Cam Mạc còn chưa bao giờ từng gặp. Cho nên, lúc này trong lòng hắn cũng có phần e ngại. Tuy nhiên, nơi này là thành Tử Nguyệt, trong lòng Cam Mạc có chút yên tâm, hắn không cho rằng Hạ Ngôn dám trực tiếp giết chết mình ở đây.