- Sau này ta sẽ thường ở lại Hạ gia. Hạ tộc trưởng, sau này có chuyện gì ta sẽ trực tiếp tìm ngài. Còn nữa, chuẩn bị cho ta một sân viện vắng, không có chuyện gì thì đừng để người quấy rối ta.
Người áo choàng giọng trầm thấp nhưng lộ ra một lực lượng không thể kháng cự.
- Nếu sau này có bất kỳ kẻ nào gây bất lợi với sự phát triển của Hạ gia, cản trở Hạ gia lớn mạnh, Hạ tộc trưởng cũng có thể tìm ta, ta sẽ giúp Hạ gia giải quyết mấy vấn đề này. Về phần Hạ gia làm sao mới có thể lớn mạnh nhanh hơn, vậy cần các người tự an bài.
Người áo choàng ánh mắt như vô ý nhìn thoáng qua Hạ Ngôn.
Trong ánh mắt kia, Hạ Ngôn từ đó không nhìn ra tình cảm gì, chỉ có khoảng trống vô tận.
Trong lòng Hạ Ngôn không khỏi chấn động mạnh.
- Cái này hoàn toàn không có vấn đề, ta lập tức phân phó xuống dưới.
Hạ Phi Long cười ha ha:
- Tiền bối, trước đây ngài ở nơi này, có cần dọn đồ vật tới không?
- Không có, cần mang theo thì ta đều mang bên người rồi
Người áo choàng phất tay với Hạ Phi Long.
- Ồ!
Hạ Phi Long gật đầu, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Người áo choàng này thân hình gầy gò, hơn nữa một thân áo đen bó sát người, thật nhìn không ra chỗ nào trên người hắn có thể mang theo vật phẩm gì. Tuy nhiên, Hạ Phi Long đương nhiên sẽ không truy hỏi tiếp.
Hạ Ngôn nghe người áo choàng nói vậy, trong lòng lại có chút suy nghĩ.
"Chẳng lẽ người này cũng có nhẫn không gian trữ vật?"
Trong lòng Hạ Ngôn cân nhắc.
Linh La Giới của mình cũng là một cái nhẫn trữ vật, bên trong không chỉ có thể chứa đồ vật, còn có chứa đựng một ít tin tức, tâm niệm. Bộ phận thứ nhất của Linh La tâm pháp, chính là chứa đựng trực tiếp trong Linh La Giới. Lúc đó khi mình cởi bỏ phong ấn Linh La Giới, tâm pháp này liền tự động chuyển vào trong đầu mình.
- Nếu các vị không có nghi vấn khác, ta nghĩ ta nên đi làm việc!
Người áo choàng đứng dậy.
- Này.
Hạ Phi Long cũng vội đứng lên, còn có các vị trưởng lão Hạ gia. Hạ Phi Long vô thức chuyển ánh mắt về phía Hạ Ngôn, bọn họ hoàn toàn không có hiểu biết gì về người áo choàng này, tuy nhiên thấy thái độ của Hạ Ngôn đối với người áo choàng kia, hắn tuyệt đối không đơn giản. Bọn họ không thể đắc tội, chỉ có thể để Hạ Ngôn quyết định.
Hạ Ngôn cũng đứng lên, chắp tay với người áo choàng nói:
- Đa tạ tiền bối ra tay trợ giúp Hạ gia!
- Đừng khách khí, ta đã nói qua, ta trợ giúp Hạ gia chỉ là nợ một nhân tình mà thôi hiện giờ là lúc trả lại.
Người áo choàng lắc cánh tay khô gầy, xoay người đi về phía cửa phòng tiếp khách.
- Tộc trưởng, ngài phái người an bài nơi ở cho tiền bối đi!
Hạ Ngôn nói với Hạ Phi Long.
- Được!
Hạ Phi Long lên tiếng.
- Các vị trưởng lão, đan dược bị Thổ cẩu nuốt mất, ta sẽ cố gắng luyện chế ra trong thời gian ngắn nhất, ừm, buổi chiều ta phải đi cửa hàng Phòng đấu giá mua một ít dược liệu.
Hạ Ngôn lại nói tiếp.
- Hạ Ngôn, không cần phải gấp như vậy, dù sao điều kiện khen thưởng con cháu trong gia tộc, cũng cần phải tiến hành xác định mới khen thưởng. Xác định này, cần phải tiến hành từ từ.
Trong lòng Hạ Phi Long thả lỏng nói.
Vốn hắn cùng các trưởng lão lo lắng Hạ Ngôn sẽ oán giận bọn họ không trông coi đan dược cho tốt, hiện giờ xem ra Hạ Ngôn cũng không hề có ý trách cứ bọn họ.
- ừm, ta đi trước. Tam gia gia, ngài có chuyện gì cứ trực tiếp tới tiểu viện tìm ta.
Hạ Ngôn lại nói với Tam trưởng lão Hạ Trường Hà.
-Dược, ta biết rồi.
Hạ Trường Hà gật đầu.
Các vị trưởng lão khác đều mang thần sắc phức tạp nhìn Hạ Trường Hà. Năm đó Hạ Trường Hà đối xử mẹ con Hạ Ngôn tốt nhất, hiện giờ trong lòng Hạ Ngôn, hiển nhiên địa vị Hạ Trường Hà cao hơn những người khác nhiều, hắn cũng thân thiết với Hạ Trường Hà nhất.
Trở lại tiểu viện của mình, Tiểu Thanh một mực chờ bên trong, cơm nước trong phòng bếp đã hâm nóng hai lần.
Tiểu Thanh thấy Hạ Ngôn trở về, vội vàng chạy vào phòng bếp, đưa thức ăn trong nồi ra ngoài
- Thổ Cẩu, theo ta tới đây.
Hạ Ngôn liếc Thổ cẩu ngồi ở ngoài cửa phòng, kêu lên.
-Ngao ô!
Thổ Cẩu lên tiếng, loạng choạng cụp đuôi đi theo Hạ Ngôn vào phòng bếp.
- Hạ Ngôn ca, dùng bữa trước đi!
Ánh mắt sáng ngời của Tiểu Thanh nhìn Hạ Ngôn.
- Ha ha, được, vừa ăn vừa nói chút chuyện của Thổ cẩu.
Hạ Ngôn cười nói, sau đó chỉ Thổ cẩu đối diện gần đó nói:
- Ngươi ngồi xuống trước, ta muốn hỏi chuyện ngươi.
Nghe Hạ Ngôn nói vậy, bốn chân Thổ cẩu chậm rãi nhấc lên, ngồi tại chỗ Hạ Ngôn chỉ định.
- Ngươi nói ngươi không nhịn dược, cũng rất muốn ăn đan dược này phải không?
Hạ Ngôn hỏi.
- Ô!
- Vậy vì sao trước kia ở thành Tử Diệp, ngươi lại không ăn vụng đan dược?
Hạ Ngôn lại hỏi.
- Ô ô!
Thổ Cẩu lắc đầu.
- Ý của ngươi là trước đây không muốn ăn đan dược, chỉ là hiện giờ mới muốn ăn?
Hạ Ngôn nhíu mày, lấy cách nghĩ của mình hỏi.
- Ô!
Thổ Cẩu ủy khuất gật đầu.
- Kỳ quái, vì sao đột nhiên lại muốn ăn đan dược vậy chứ?
Hạ Ngôn lẩm bẩm nói.
- Như vậy, ngươi.
- Ô!
Thổ Cẩu gật đầu càng nhanh, ánh mắt xanh lục chớp động quang mang hưng phần, đuôi lắc lắc trên mặt đất, miệng há to.
- Lẽ nào.
Hạ Ngôn trầm ngâm.
Người tu luyện sử dụng đan dược này, sẽ tăng thực lực của mình. Mà tuy rằng Thổ cẩu không phải nhân loại, nhưng cũng thuộc về linh thú, cũng có năng lực sử dụng linh lực. Thổ Cẩu ăn nhiều đan dược như vậy, thực lực của nó có tăng cường hay không?
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút, trong lòng cũng không dám xác định.
- Ta dùng bữa trước, lát nữa nói chuyện tiếp với ngươi!
Hạ Ngôn nói với Thổ cẩu, cầm bát đũa trên bàn bắt đầu ăn thức ăn Tiểu Thanh làm ra.
Tiểu Thanh nhìn Hạ Ngôn ăn thật ngon, trong lòng rất ngọt ngào.
Ăn xong, Hạ Ngôn gọi Thổ cẩu vào phòng mình. Gian phòng Hạ Ngôn có một ngách ngầm, một ít thứ quý giá đều đặt trong hang ngầm đó, kể cả một ít đan dược cấp cao.
Trên Điện Hoàng Giả, Thánh Hoàng thưởng đan dược cho Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mang từ Thánh Sơn về thành Ngọc Thủy, cùng kim phiếu, thần thạch. đều chứa ở trong này.
Mở vách ngăn, Hạ Ngôn nhìn lướt các vật phẩm một chút, cũng có không ít. Tâm niệm vừa chuyển, đưa tất cả các vật phẩm vào Linh La Giới. Hiện tại mở ra công năng trữ vật của Linh La Giới, sau này có thể tùy thân mang theo các vật phẩm này.
Hạ Ngôn lại vừa chuyển ý niệm, trong tay lại thêm một hộp ngọc, trong hộp ngọc này chính là Súc Linh Đan bát phẩm.
Thổ Cẩu dựng thẳng lông toàn thân, hưng phấn nhìn hộp ngọc trong tay Hạ Ngôn, ánh mắt sáng ngời, nhe răng trợn mắt le lưỡi.
- Ngươi muốn ăn?
Hạ Ngôn cố ý nói.
Lúc này coi như là một người xa lạ, cũng có thể nhìn ra ý của Thổ cẩu.
Tuy nhiên, đan dược ở trong tay Hạ Ngôn, Thổ cẩu không dám cướp lấy.
- Đan dược này trị giá trăm vạn kim tệ, ngươi nuốt xuống là trăm vạn kim tệ không còn. Nếu ngươi ăn không có hiệu quả gì, vậy thì lỗ lớn.
Hạ Ngôn do dự nói.
- Ôi, luyến tiếc đứa nhỏ sẽ không trưởng thành, quên đi, ta liền cược một lần.
Hạ Ngôn hít vào một hơi, lấy Súc Linh Đan bát phẩm trong hộp ngọc ra, ném lên không trung.
Một vệt sáng màu lam vọt tới cửa ngoài, mà Thổ cẩu lấy tốc độ nhanh hơn cả gió, nháy mắt cả người đã vọt ra ngoài, một hơi chuẩn xác ngậm trúng đan dược bát phẩm bay trên không, ực một tiếng nuốt xuống.
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn chằm chằm Thổ cẩu, dựa theo Hạ Ngôn suy đoán, Thổ cẩu nuốt một viên Súc Linh Đan bát phẩm, không thể không có bất cứ phản ứng gì.
Thổ Cẩu nuốt xong đan dược, bộ dạng giống như rất thỏa mãn, rơi xuống đất quay đầu nhìn Hạ Ngôn, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
Lúc này, đột nhiên toàn thân Thổ cẩu run lên, ánh mắt thoáng cái trở nên sắc bén. Tiếp đó, từng cỗ linh lực từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Thổ cẩu.
Hiện tại Hạ Ngôn đã có cảnh giới Linh Tông sơ kỳ, cảm giác linh lực rất mạnh. Linh lực bốn phía hơi có chút dị thường, Hạ Ngôn đều có thể nhận biết rõ ràng.
Mà hiện giờ, cho dù là một Linh Sư sơ kỳ bình thường, khẳng định cũng có thể cảm nhận dao động linh, lực rất rõ ràng trong sân viện.
Linh lực khổng lồ không ngừng trút vào trong cơ thể Thổ cẩu, còn Thổ cẩu lại trợn tròn ánh mắt xanh lục, da lông toàn thân liên tục run run, bộ dạng như rất hưởng thụ.
"Sau khi Thổ cẩu biến thân, đã có dược thực lực Đại Linh Sư. Lúc này đây sau khi hấp thu linh lực, không biết sẽ đạt tới cảnh giới gì."
Lúc này Hạ Ngôn đã có thể khẳng định, Thổ cẩu nuốt đan dược là vì nâng cao thực lực.
Sở dĩ trước đây Thổ cẩu không có loại tật xấu này, có thể là bởi chưa đến lúc.
- Hạ Ngôn ca, Thổ cẩu bị bệnh sao?
Tiểu Thanh thu dọn bát đũa xong, đi ra ngoài phòng bếp, nhìn thấy Thổ cẩu đang run rẫy trong sân, có chút lo lắng nhìn Hạ Ngôn hỏi.
- Không có chuyện gì, nó đang tu luyện.
Hạ Ngôn mỉm cười nói với Tiểu Thanh.
-Tu luyện?
Tiểu Thanh nao nao:
- Hạ Ngôn ca, huynh nói là Thổ cẩu cũng có thể tu luyện sao? Tu luyện giống như nhân loại?
- Phải, Thổ Cẩu không phải là loài chó bình thường, kỳ thật bản thể của nó là một linh thú lợi hại. Nó rốt cuộc thuộc loại linh thú gì huynh cũng không xác định, trước đây huynh cho rằng nó là Huyễn Ảnh Lang, thế nhưng Huyễn Ảnh Lang còn xa mới lợi hại bằng nó.
Ánh mắt Hạ Ngôn hơi híp lại.
Trải qua hai canh giờ, linh lực dũng mãnh đổ vào thân thể Thổ cẩu mới từ từ giảm tốc độ, dần dần khôi phục bình thường. Còn Thổ cẩu vẫn nhắm mắt, bộ dạng như chưa thỏa mãn, lại chuyển mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Thế nào, ngươi còn muốn ăn?
Hạ Ngôn thất kinh. Thổ cẩu này vừa nuốt một viên Súc Linh Đan bát phẩm, lại còn giống như chưa no, đó là một trăm vạn kim tệ đó.
- Ô!
Thổ Cẩu gật đầu.
-Trời ơi!
Hạ Ngôn sờ sờ trán:
- Cái tên này.
- Súc Linh Đan bát phẩm hình như không còn, ta xem xem còn có cái khác không.
Ý thức Hạ Ngôn tiến vào tìm kiếm trong Linh La Giới:
- Súc Linh Đan bát phẩm không thể thỏa mãn ngươi, vậy sợ rằng thất phẩm cũng sẽ không có tác dụng gì. Thế nhưng, hiện tại một viên Súc Linh Đan bát phẩm kia đã bị ngươi ăn rồi!
Hạ Ngôn tìm một chút, kể cả những đan dược tìm dược trên người tên sát thủ Huyết Lang Linh Tông kia, cũng không tìm dược Súc Linh Đan bát phẩm.