Mễ Tuyết thì giữ vẻ mặt lạnh lùng, cảm giác của nữ nhân luôn luôn tương đối nhạy cảm, nàng cảm giác được nữ tử này cùng với Điện chủ Mục Nguyệt cùng nhau tới, sợ rằng không phải là không có mục đích.
- Hạ Ngôn. Vương Thiên Hà, còn có Mễ Tuyết, ba người các ngươi tại cuộc giao lưu giữa các học viện, biểu hiện đều phi thường tốt. Học Viện Tử Diệp có thể từ học viện nhất lưu tiến lên học viện siêu cấp, cũng có một phần bởi vì biểu hiện rất tốt của các ngươi vừa rồi.
Điện chủ Mục Nguyệt lại hướng đề tài lên ba người Hạ Ngôn.
- Điện chủ Mục Nguyệt nói không sai. Ba hài tử này đều phi thường ưu tú.
Liễu Vân cũng cười theo nói.
- Ha ha, đúng vậy, ưu tú.
Mục Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên nhãn thần lóe lên một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, đảo mắt sang nhìn Hạ Ngôn.
- Ta giới thiệu với các ngươi một chút. Đây là nữ nhi của ta tên là Viên San, nàng đối với tu luyện rất có hứng thú. Bất quá, bởi vì nguyên nhân thiên phú, tuy rằng ta đã dùng rất nhiêu biện pháp, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể nào đả thông toàn bộ một trăm linh tám đường kinh mạch của cơ thể.
Nói đến đây, trên mặt Mục Nguyệt hiện lên một tia thất vọng, bất quá rất nhanh liền biến mất.
- Các ngươi đều là thanh niên, giao lưu nhiều với nhau cũng là chuyện tốt. Hạ Ngôn, thực lực của ngươi cực mạnh, mấy ngày tới Viên San sẽ giao cho các ngươi rồi.
Câu chuyện nói tới đây, Mục Nguyệt rốt cuộc đã nói ra mục đích chân chính của mình.
Nhãn thần Liễu Vân hơi đổi. Lấy tư duy của ông, đương nhiên sớm đoán ra ý tứ của Điện chủ Mục Nguyệt.
- Này.
Hạ Ngôn sửng sốt, có hơi chút nhìn về phía Liễu Vân.
- Ha ha, quyết định như vậy đi. Viện trưởng Liễu Vân, buổi tối ông phải mang theo ba người Hạ Ngôn tới nhà của ta dự tiệc. A, được rồi. Buổi tiệc này còn có mấy người Lưu tiên sinh, Hà tiên sinh.
Mục Nguyệt nói rất nhanh.
- Tốt, đa tạ thịnh tình của Điện chủ Mục Nguyệt.
Liễu Vân ôm quyền khách khí nói.
Mục Nguyệt thân là Điện chủ thành Tử Nguyệt, tự nhiên sẽ thừa dịp cơ hội giao lưu giữa các học viện siêu cấp, tạo mối quan hệ với các đại nhân vật. Mục Nguyệt mới chỉ đảm nhiệm chức vụ Điện chủ thành Tử Nguyệt hai năm. Nàng cũng là lần đầu tiên tham gia vào thịnh hội giao lưu giữa các học viện siêu cấp.
- Viên San, vậy con ở lại nơi này nhé. Giao lưu với mấy người Hạ Ngôn nhiều một chút, có thể trên phương diện tu luyện sẽ có đột phá. Ta đi trước.
Mục Nguyệt hơi lách thân thể đứng sang bên cạnh một chút, để cho nữ nhi Viên San của mình hiện rõ hơn.
- Hạ Ngôn, nữ nhi của ta có thể giao cho cậu rồi, cậu nên chiếu cố nó thật tốt.
Ánh mắt Mục Nguyệt nhìn về phía Hạ Ngôn.
Sắc mặt Hạ Ngôn tối sầm, thiếu chút nữa không thở ra hơi. Mục Nguyệt này đường đường là một Điện chủ Thánh điện, thế nhưng lại rất thoải mái tự nhiên giao nữ nhi của mình cho người xa lạ như vậy.
- Này, kia.
Hạ Ngôn vội vã muốn nói.
- Cứ như vậy đi, ta đi trước, các vị, chúng ta buổi tối gặp mặt.
Mục Nguyệt lắc mình một cái đã từ phòng đi ra ngoài.
Viên San nhìn mẫu thân đang rời đi rất nhanh một chút, lại đem ánh mắt nhìn về phía đám người Liễu Vân.
- Ra mắt Viện trưởng Liễu Vân, Hạ Ngôn đại ca, Vương Thiên Hà đại ca, Mễ Tuyết tỷ tỷ.
Viên San mở đôi mắt to tròn, hướng về mấy người trong phòng cúi người hành lễ.
Kỳ thực, Viên San căn bản không thể tu luyện.
Bởi vì nguyên nhân tiên thiên, kinh mạch võ đạo của nàng cho dù một cái cũng không đả thông được. Mục Nguyệt đã dùng rất nhiều phương pháp khác nhau, thế nhưng không có chút tác dụng khả quan nào.
Bất quá, Viên San này xác thực phi thường thích vũ kỹ, chỉ là bởi vì chính mình không thể tu luyện cho nên bình thường rất thích nhìn người khác diễn luyện vũ kỹ.
Ba ngày trước, Mục Nguyệt trong nhà đã nói đến chuyện về Hạ Ngôn trong cuộc giao lưu giữa các học viện, sau đó Viên San đối với Hạ Ngôn rất quan tâm. Ngày hôm nay, càng tự mình tới trung tâm giao lưu quan sát tỷ đấu giữa hai Học Viện Long Đằng và Tử Diệp.
Vừa lúc nhìn thấv trận đấu kinh người giữa Hạ Ngôn và cường giả Linh Tông Vương Vũ, không khỏi tâm động.
- A. Viên San, nhanh ngồi đi.
Liễu Vân gật đầu.
- Hạ Ngôn, chiếu cố Viên San cho tốt, buổi chiều chúng ta tới Viên gia.
Liễu Vân nhìn về phía Hạ Ngôn, nói xong, Liễu Vân lên đứng lên trở về phòng của mình.
Đôi lông mày của Hạ Ngôn nhíu lại, da mặt cũng nhăn nhúm.
- Quên đi dù sao đi nữa thì ta cũng chỉ ở tại thành Tử Nguyệt này ba ngày, sau khi tới Thánh Sơn, có thể vĩnh viễn không quay trở lại. Cho dù có trở lại đi nữa thì cũng chỉ vội vã rồi đi.
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, không khỏi đem lời nói vừa tới miệng nuốt vào bụng, nhãn thần hơi nhìn về thân thể yểu điệu xinh đẹp động lòng người của Viên San. Viên San cũng đang mở to đôi mắt nhìn Hạ Ngôn.
Thân thể Hạ Ngôn chấn động, lập tức đưa ánh mắt chuyển sang nơi khác.
- Ồ, Hạ Ngôn, thân thể đệ làm sao rồi?
Trong lòng Mễ Tuyết khó chịu, đột nhiên hỏi.
Hạ Ngôn hơi vận chuyển linh lực, linh lực trong cơ thể đang từ từ khôi phục trở lại. Kinh mạch, cơ thể, xương cốt đều đang chậm rãi khôi phục.
- Ta không sao rồi, Mễ Tuyết tỷ.
Hạ Ngôn co giãn thân thể một chút, tuy rằng vẫn còn có chút đau đớn, thế nhưng trong mấy ngày tới chỉ cần không sử dụng linh lực quá mạnh mẽ thì rất nhanh là có thể khôi phục hoàn toàn.
- Uh, vậy là tốt rồi.
Mễ Tuyết gật đầu.
- Nếu như buổi tối chúng ta đã có hẹn, vậy thì buổi chiều hôm nay chúng ta đi ra ngoài dạo chơi! Viên San muội muội rất quen thuộc với thành Tử Nguyệt, để nàng dẫn chúng ta đi thăm thú thành Tử Nguyệt.
Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết nhìn về phía Viên San, Viên San gật đầu cười nói.
- Được, ta rất quen thuộc với thành Tử Nguyệt.
Khi bóng tối dần dần phủ xuống, Liễu Vân mang theo đám người Hạ Ngôn tới Viên gia.
Kiến trúc khu nhà của Viên gia cũng không phải rất lớn, người trong nhà cũng không nhiều. Hiện tại vừa mới tháng hai, thế nhưng hoa cỏ trong hoa viên đã đua nhau nở rộ. Từng đợt hương thơm hoa cỏ theo gió bay vào mũi.
Trong đại sảnh phòng tiếp khách, đã có rất nhiều khách mời đến trước đám người Liễu Vân.
Điện chủ Mục Nguyệt đang tiếp chuyện với mọi người.
- Lưu tiên sinh, Khải tiên sinh, Hà tiên sinh, Tuần tiên sinh.
Những người này đều đã ngồi xuống, còn có mấy học viên và viện trưởng của các học viện siêu cấp.
Khi mấy người Hạ Ngôn đến thì lập tức được quản gia an bài chỗ ngồi cẩn thận.
Trong đại sảnh hiện tại đã phi thường náo nhiệt.
Đại khái lại qua thời gian nửa canh giờ, hầu hết tất cả mọi người trong tửu lâu Tử Nguyệt đều đã đến đông đủ. Bất quá, Học Viện Yến Toa không thấy đến.
Sau đó nghe Điện chủ Mục Nguyệt nói thì người của Học Viện Yến Toa đã rời khỏi thành tử Nguyệt, buổi chiều đã xuất phát trở lại thành Yến Toa.
Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt. Ngoài những người có liên quan trong tửu lâu Tử Nguyệt còn có một ít đại nhân vật quan trọng tại thành Tử Nguyệt.
Đương nhiên, luận về thân phận, những người này vẫn thấp hơn một chút.
Cho dù là Chấp Sự Thánh điện hay là hội trường hội bán đấu giá, hoặc nhân vật tai to mặt lớn của Đại Sảnh Dong Binh. Tất cả đều không thể so sánh được với những nhân vật đại lão Thánh Địa, hay viện trưởng các học viện siêu cấp. Đương nhiên, về mặt thực lực bản thân bọn họ không hề thua kém bao nhiêu.
Bọn họ đến, hầu hết đều với một mục đích chung, đó chính là muốn tạo lập quan hệ với những người này.
Thời điểm bình thường, bọn họ đều không thể nhìn thấy được những người này. Tuy rằng bọn họ có thể tới Thánh Thành, thế nhưng căn bản không thể nào tiếp xúc được với những người này.
- Hạ Ngôn, nghe mẫu thân nói, huynh mới chỉ mười sáu tuổi? So với ta lớn hơn một tuổi?
Viên San ngồi bên cạnh Hạ Ngôn hỏi.
- Đúng vậy, ta mới chỉ mười sáu tuổi.
- Vậy huynh tu luyện như thế nào vậy? Ta nghe mẫu thân nói, huynh phi thường lợi hại. Ban ngày, tại Trung Tâm Giao Lưu, ta đã tới xem huynh và Vương Vũ tỷ thí. Lôi đài dĩ nhiên bị biến thành như vậy, những tảng đá thật lớn bị lật tung lên, ta lúc đó thực sự bị dọa ngây người. May mà còn có hộ vệ bên cạnh.
Chiếc mũi nhỏ đáng yêu của Viên San hơi cau lại, chỉ về phía Vương Vũ ngồi ngay ngắn đối diện nhìn không chớp mắt.
Sắc mặt của Vương Vũ lúc này đã tốt hơn rất nhiều. Lúc đầu khi vừa mới nhìn thấy Hạ Ngôn, hắn còn lên tiếng bắt chuyện với Hạ Ngôn.
- Này.
Hạ Ngôn nhướng mày.
- Kỳ thực ta vẫn nỗ lực tu luyện, thực lực xác thực tăng trưởng rất nhanh.
Hạ Ngôn cười gượng hai tiếng, nhìn về phía Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà ngay bên cạnh.
- Ai, ta không thể tu luyện được, nếu không thì ta cũng muốn trở thành cường giả như huynh vậy.
Viên San thở dài một tiếng.
- Mẫu thân ta nói kinh mạch của ta bị bế tắc, trên đại lục chỉ có một thứ có thể đã thông được kinh mạch cho ta.
- Thế nhưng, thứ đó mẫu thân ta cũng chỉ nghe nói qua, chứ chưa từng được gặp.
Viên San phát ra thanh âm nhẹ nhàng, chậm rãi nói bên tai Hạ Ngôn.
Nghe Viên San nói như vậy, trong lòng Hạ Ngôn hơi giật mình.
- A? Thứ đó là cái gì vậy?
Hạ Ngôn hiếu kỳ hỏi.
- Uhm, ta nghe mẫu thân nói, thứ đó tên là Hóa Diễm Kim Tinh.
Viên San hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Hòa Diễm Kim Tinh? Đó là cái gì? Khoáng thạch sao?
Hạ Ngôn nghe cái tên này, cũng vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên Hỏa Diễm Kim Tinh.
Trên danh sách các loại bảo vật hiếm quý toàn đại lục, tựa hồ không có loại khoáng thạch này.
- Không phải khoáng thạch. Mẫu thân nói là một loại dược liệu, đối với người tu luyện có hiệu quả trợ giúp phi thường to lớn. Bất quá, lại hầu như không tìm được. Mẫu thân ta nói, hình như ba trăm năm trước, lúc đó Thánh Hoàng đại nhân đã từng lấy ra Hỏa Diễm Kim Tinh.
- Quên đi, dù sao đi nữa thì ta cũng đã mười lăm tuổi rồi. Cho dù kinh mạch có thể đả thông đi nữa thì tu luyện cũng đã chậm. Vì vậy hiện tại ta không muốn tu luyện nữa. Khi rảnh rỗi không có chuyện gì, ta nhìn người khác diễn luyện võ kỹ cũng tốt. Hơn nữa, mẫu thân có một thân võ kỹ mạnh mẽ như vậy, nàng có thể bảo vệ ta không để người khác khi dễ.
- Tại thành Tử Nguyệt, không có người nào dám khi dễ ta. Bất quá, mẫu thân của ta cũng không để ta rời khỏi thành Tử Nguyệt.
Viên San nói chuyện với Hạ Ngôn khá nhiều.
- Hỏa Diễm Kim Tinh.
Trong lòng Hạ Ngôn trầm tư.
- Dĩ nhiên là dược liệu, rốt cuộc là thứ gì đây? Vì sao trên danh sách lại không có ghi chép về thứ này?
Theo đạo lý mà nói thì trong sách hẳn là có ghi chép toàn bộ dược liệu khoáng thạch có trên đại lục này mới đúng. Một ít dược liệu và khoáng thạch đặc thù còn có ghi chép. Đương nhiên, diện tích của Đại Lục Long Chi phi thường lớn. Có một số thứ rất ít khả năng bị người khác phát hiện, thậm chí vẫn chưa từng phát hiện, vậy thì trong danh sách tự nhiên không có rồi.
- Hạ Ngôn ca, ba ngày sau huynh tới Thánh Thành sao? Phải lên Thánh Sơn, chỗ ở của Thánh Hoàng? Mẫu thân nói, huynh muốn đi Thiên Cung tham gia khảo hạch. Vậy huynh đi Thiên Cung, sau này còn có thể tùy tiện đi ra hay không?
Đôi mắt to của Viên San nhìn Hạ Ngôn.
- Thiên Cung chỉ là địa phương tu luyện. Ta khẳng định sẽ không ở vĩnh viễn trong Thiên Cung.
Hạ Ngôn khẳng định, nói.
- A. vậy thì tốt rồi, ta còn lo lắng sau này không được nhìn thấy huynh nữa. Ta lại không thể đến Thánh Sơn.
Trên mặt Viên San vui vẻ, tự nhiên gật đầu nói.
- A. Hạ Ngôn ca, huynh sẽ không ghét ta chứ?
Thân thể Hạ Ngôn chấn động, khóe miệng hơi méo.
- Sao có thể? Sẽ không đâu!
Hạ Ngôn liền nói.