- Quả nhiên là phải lĩnh ngộ ra không gian pháp tắc rồi mới có thể lĩnh ngộ thời gian pháp tắc. Khi hoàn toàn lĩnh ngộ thời gian pháp tắc là có thể thử dung hợp hai loại pháp tắc lại. Nếu có thể làm được bước này thì có thể thi triển thần thông, tự mình sáng tạo ra một không gian độc lập!
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút, âm thầm gật đầu.
- Chủ nhân Hư Ảo mạnh đến bực nào? Hư Ảo Chi Cảnh mà hắn sáng tạo ra hiển nhiên là một không gian độc lập, hơn nữa còn là một không gian khó lường! Ở trong đó sinh vật cũng có thể sinh tồn, gần như có thể so sánh với Phân thế giới này, nhưng lại khác hẳn so với không gian giới chỉ!
Hạ Ngôn hít sâu một hơi, trong lòng tự nhiên tính toán tới thực lực của Chủ nhân Hư Ảo!
- Khó trách, thần khí phòng ngự mà Chủ nhân Hư Ảo lưu lại lại có phẩm chất kinh người như thế!
- Linh Hồn thiên!
Khi Hạ Ngôn lật tới Linh Hồn thiên, tinh thần lập tức trở nên rất chăm chú. Bởi vì lần đầu tiên Hạ Ngôn xem tới nơi này, ngay một chữ cũng không nhìn thấy. Nhưng lúc này, hắn cũng thấy được chữ viết dày đặc. Những chữ viết này dùng linh hồn để khắc nên, cảm giác hư vô mờ mịt, rất quỷ dị.
- Linh hồn là mấu chốt để một người tu luyện có thể đạt tới thành tựu cao nhất! Linh hồn càng mạnh thì càng có thể hiểu được càng nhiều lực lượng pháp tắc, tu luyện cũng càng nhanh! Theo thực lực tăng lên, linh hồn của người tu luyện cũng không ngừng tăng mạnh. Khi thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc đều đã lĩnh ngộ thì người tu luyện thậm chí có thể đạt tới trình độ linh hồn bất diệt! Linh hồn bất diệt chính là vĩnh sinh bất tử! Dù thân thể bị huỷ thì cũng có thể sống lại!
Nội dung câu đầu tiên trong Linh Hồn thiên chính là như thế!
Hạ Ngôn xem tới đây, tròng mắt đột nhiên co rút lại.
- Linh hồn bất diệt, vĩnh sinh bất tử!? Đáng sợ như thế sao?! Chủ nhân Hư Ảo có đạt tới trình độ linh hồn bất diệt không?
Trong lòng Hạ Ngôn lại thầm đoán.
- Đương nhiên, trong thiên địa cũng không có bất tử tuyệt đối. Cho dù là Thần Chủ cũng sẽ ngã xuống. Linh hồn của người tu luyện đạt tới cảnh giới linh hồn bất diệt cũng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà có thể chết đi! Ta là một ví dụ.
Khi Hạ Ngôn xem hết Linh Hồn thiên thì mồ hôi đã túa ra đầy đầu! Gần như chỉ mới nhìn những nội dung này mà Hạ Ngôn đã tiêu hao rất nhiều tinh lực. Nếu không khải linh hồn Hạ Ngôn phi thường cường đại thì sợ rằng không thể hoàn toàn xem hết cả Linh Hồn thiên trong một lần. Linh Hồn thiên cũng không nói tới phương pháp để làm linh hồn lớn mạnh. Dù vậy, Hạ Ngôn cũng thu được không ít ích lợi, đối với Chủ thế giới thì lại có thêm những hiểu biết mới.
- Hoá ra, phân thế giới của chúng ta chính là không gian do cường giả của Chủ thế giới sáng tạo ra!
Hạ Ngôn hít sâu mấy hơi, lầm bầm tự nhủ:
- Về phần Thần Chủ rốt cuộc là cái gì? Dường như so với linh hồn bất diệt còn lợi hại hơn nữa.
Từ những ghi chép này, Hạ Ngôn quả thật biết tới rất nhiều thứ mà trước kia hắn cũng chưa biết đến. Phân thế giới thật ra chính là không gian độc lập do cường giả linh hồn bất diệt của Chủ thế giới sáng tạo ra. Có rất nhiều Phân thế giới có liên hệ với Chủ thế giới. Nơi Hạ Ngôn đang sinh sống là một trong số đó. Tổng cộng có tới ba mươi sáu Chủ thế giới. Mỗi một nơi đó đều có vô số cường giả!
Đối với Chủ thế giới, bản ghi chép này cũng không nói tới nhiều. Chủ nhân Hư Ảo cũng không đặc biệt nói tới vì sao mà hắn phải chết. Tuy nhiên, chỉ một chút trong đó cũng khiến Hạ Ngôn cực kỳ kích động.
- Giải thích về Linh La Giới?
Hạ Ngôn nhìn tới phần này, tinh thần lại trở nên hưng phấn, cẩn thận xem tiếp!
- Linh La Giới cùng lúc sở hữu ba trọng không gian! Trọng không gian thứ nhất chính là trữ vật không gian! Trọng không gian thứ hai là linh hồn không gian! Còn trọng không gian thứ ba chính là tạo vật không gian!
- Linh hồn không gian? Tạo vật không gian? Có ý gì?
Hạ Ngôn cau mày tiếp tục xem tiếp.
- Trọng không gian thứ nhất chính là để lưu giữ vật phẩm. Trọng không gian thứ hai để cường hoá linh hồn. Trọng không gian thứ ba có thể tạo ra những vật phẩm theo ý mình!
Bản ghi chép này giải thích cũng không quá rõ ràng khiến Hạ Ngôn có chút rối rắm.
- Trọng không gian thứ nhất ta đã thoải mái đi lại! Trọng không gian thứ hai dường như phải rót ý thức vào trong đó là có thể cường hoá linh hồn. Nhưng là vì sao Hạ Ấp gia gia lại không thể cường hoá được!? Chẵng lẽ linh hồn bị hao tổn sẽ không có hiệu quả?!
Hạ Ngôn lắc đầu, cảm thấy dường như có chút không đúng!
- Còn tạo vật không gian? Chẳng lẽ là sáng tạo ra những thứ mình muốn sao?
Hạ Ngôn lại lắc đầu.
Xem qua bản ghi chép này một lần. Hạ Ngôn vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu. Xem ra, phải chờ khi thực lực tăng lên mới có thể thể hội được sâu hơn nữa.
Căn cứ vào bản ghi chép này thì sau khi tu luyện thành công sáu bộ phận đầu tiên của Linh La tâm pháp là có thể đạt tới cảnh giới linh hồn bất diệt. Mà bộ phận thứ bảy của linh La tâm pháp thì đến ngay cả Chủ nhân Hư Ảo cũng không thể tu luyện thành công được.
- Ta hiện tại đã có ba bộ phận đầu tiên của Linh La tâm pháp. Bộ phận thứ ba ta còn chưa tu luyện. Bốn bộ phận còn lại lại rải rác khắp các nơi ở Đại Lục Ám Dạ. Ta cũng cần phải tìm thời gian đi Đại Lục Ám Dạ một chuyến!
Hạ Ngôn cẩn thận thu hồi bản ghi chép có bìa vàng này. Giá trị của bản ghi chép này quả không thể ước lượng được!
Với thực lực hiện nay của Hạ Ngôn mà đi Đại Lục Ám Dạ thì không ai có thể ngăn cản được. Dù là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ cũng không thể ngăn cản được Hạ Ngôn. Hạ Ngôn từng thấy Thánh Hoàng Chung Vô Hoa của Đại Lục Ám Dạ ra tay, thực lực tương đương với Phương Mộ Vũ mà thôi, chính là hiểu được đôi chút pháp tắc không gian.
- Đây là cái gì?
Từ trong Càn Khôn hộp gấm, Hạ Ngôn lại lấy ra một kiện vật phẩm, toàn thân ngăm đen, có hình vuông, mặt trên có ấn ký một ngọn lửa, đồng thời tản mát ra một cỗ dao động năng lượng. Tuy nhiên, năng lượng dao động này cực kỳ nhẹ nhàng, thoạt nhìn cũng không phải là một loại vũ khí
Nghiên cứu thêm một lúc, Hạ Ngôn cũng không phát hiện ra tác dụng của vật phẩm hình vuông màu đen này. Tuy nhiên, có thể được Chủ nhân Hư Ảo đặt trong Càn khôn hộp gấm thì chắc chắn giá trị của nó cũng không tầm thường.
- Đây là.
Khi Hạ Ngôn từ trong hộp gấm lấy ra một vật màu cổ đồng thì toàn bộ không gian của mật thất lập tức nhỏ đi rất nhiều. Hoá ra đây là một cái đỉnh lô.
- Tuyệt thật, đây là một chiếc luyện đan lô!
Sắc mặt Hạ Ngôn trở nên vui vẻ. Đan lô này hiển nhiên so với những chiếc bình thường mà hắn mua thì mạnh hơn rất nhiều.
- Hiện tại ta chỉ mới có thể luyện hoá ra đan dược thất phẩm, còn xa mới có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm. Sau này cần phải dành thời gian để tăng cường năng lực luyện đan mới được!
Trong lòng Hạ Ngôn âm thầm quyết định.
Ý thức khẽ động, Hạ Ngôn đã thu chiếc đỉnh lô rất lớn này vào Linh La Giới, cũng không cho vào Càn Khôn hộp gấm lần nữa. Nếu cứ mỗi lần sử dụng lại phải mở ra Càn Khôn hộp gấm này thì cũng không tiện cho lắm. Mà đặt trong Linh La Giới thì chỉ cần ý thức khẽ động là có thể lấy đan lô ra được.
Cuối cùng, Hạ Ngôn từ trong Càn khôn hộp gấm lấy ra bảy chiếc bình. Đây là bảy chiếc bình có màu sắc khác nhau. Từng chiếc bình có thể tích hoàn toàn giống nhau, cùng loại với những bình ngọc ngoài đời hay sử dụng.
- Trong cái này là thứ gì?
Hạ Ngôn nhìn về bảy chiếc bình đặt trên mặt đất, xoa xoa cằm.
- Nếu Chủ nhân Hư Ảo còn chưa chết thì đã tốt rồi, đỡ cho mình cứ phải võ đoán lung tung. Tuy nhiên, nếu hắn chưa chết thì chỉ sợ hắn cũng sẽ không cho mình mấy thứ này!
Hạ Ngôn khẽ bĩu môi, mở một trong số mấy chiếc bình kia ra, cẩn thận ngửi xa xa một chút, cũng không thấy có mùi gì. Hạ Ngôn ghé sát mũi tới miệng bình nhưng vẫn không thấy mùi gì bay lên.
- Không mùi!
Hạ Ngôn xác định.
- Có màu đỏ.
Hạ Ngôn liếc mắt nhìn vào trong bình, nhận ra nhan sắc của chất lỏng này. Cái bình này cũng có màu đỏ. Đương nhiên, màu của chất lỏng cũng không phải do màu đỏ của bình chiếu lên mà thật sự có màu đỏ. Lấy nhãn lực của Hạ Ngôn, nhận ra màu sắc của chất lỏng bên trong cũng không khó.
Lần lượt, Hạ Ngôn mở hết cả những chiếc bình khác. Màu sắc của chất lỏng bên trong cũng tương ứng với màu bên ngoài hơn nữa đều không có mùi gì.
- Thôi vậy, nếu là đồ của Chủ thế giới thì khi ta tới đó sẽ chậm rãi tìm hiểu, nghiên cứu!
Hạ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, cho mấy cái bình này vào lại hộp gấm. Hạ Ngôn cũng không dám tuỳ tiện sử dụng những thứ kỳ lạ này.
Hiện tại, tất cả các đồ vật trong hộp gấm, Hạ Ngôn đều đã xem qua. Hạ Ngôn lần nữa nhìn về thanh kiếm có màu đỏ hồng trên mặt đất, trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ.
- Rốt cuộc có nên nhận chủ luôn hay là không đây!?
Hạ Ngôn lại cầm thanh thần khí công kích này lên, nó lập tức phát ra từng trận kiếm minh.
- Dường như chuôi kiếm này có được suy nghĩ của riêng mình! Ta cầm nó, nó có vẻ như không muốn!
Ánh mắt Hạ Ngôn loé lên, cầm kiếm múa máy một chút.
Ầm!
Một đạo vết nứt xuất hiện, toàn bộ căn mật thất đều chấn động kịch liệt!
Ánh mắt Hạ Ngôn trừng ra, so với trái mận còn to hơn. Hắn chỉ múa may mấy cái, thực ra cũng rất tuỳ ý, cũng không sử dụng chút linh lực nào nhưng thanh kiếm này lại trực tiếp xé rách một đạo cái khe không gian màu đen.
Khi Hạ Ngôn đang thất thần, cái khe không gian kia cũng đã biến mất.
- Điều này sao có thể?
Hạ Ngôn giật mình nói. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm đỏ hồng này.
Chỉ tuỳ ý huy tay lên mà đã xuất hiện một chiếc khe không gian?! Điều này cũng quá mức khủng bố! Nếu Hạ Ngôn quán chú linh lực vào thì còn có thể dễ hiểu. Nhưng Hạ Ngôn lại không sử dụng linh lực, chính là tuỳ ý vung kiếm trong không trung một cái mà thôi.
Chỉ riêng kiếm phong đã có thể dễ dàng xé rách không gian!?
Hạ Ngôn cảm thấy suy nghĩ của mình có chút không chịu khống chế rồi!
- Được rồi! May mắn là không trực tiếp dùng nó để cắt tay mình!
Hạ Ngôn nhìn thanh kiếm thốt lên.
Thanh trường kiếm này có thể dễ dàng xé rách không gian, nếu như tự chỉ vào mình thì chẳng phải tương đương với tự sát sao?!
- Thần khí cường hãn như thế này mà không nhận chủ thì chẳng phải là có lỗi với linh vật sao?!
Hạ Ngôn quyết định, hung hăng cắn lên ngón tay một cái, một giọt máu tươi lập tức rơi xuống thanh kiếm. Giọt máu này nhanh chóng lan khắp thân kiếm.
Lập tức, Hạ Ngôn đã hút thanh kiếm vào trong cơ thể!
Lúc này, một đoàn hồng quang dần lan tràn ngoài thân Hạ Ngôn. Nhất là hai tròng mắt của hắn lại bắn ra ánh sáng màu hồng như máu rất chói mắt. Một lũ sát ý mãnh liệt theo thân mình Hạ Ngôn không ngừng lan ra bốn phía. Rất nhanh, toàn bộ căn mật thất đã ngập tràn sát khí khiến người ta cũng phải sợ hãi
- Hắc hắc! Khoé miệng Hạ Ngôn dần lộ ra một nụ cười lạnh.