" Rập rập rập"
Tiếng bước chân dồn dập chỉnh tề, khiến bất cứ ai đi trên đường cũng đều không nhịn được dừng chân quan sát, có một số người nhận ra là hộ vệ Hạ gia, không khỏi đều đoán đội hộ vệ hùng hổ này muốn đi làm cái gì.
Ở thành Ngọc Thủy vốn ít thấy một đại gia tộc xuất động nhiều nhân lực như vậy. Mà người dẫn đầu, dĩ nhiên là Hạ gia Đại trưởng lão đức cao vọng trọng, nếu không phải bởi chuyện phi thường trọng yếu, không có khả năng do Đại trưởng lão Hạ Lai đích thân dẫn đầu.
Mặt trời tuy rằng đã ngả về tây, nhưng sức nóng trong không khí vẫn không chút bớt đi, ngược lại, thời điểm này còn nóng hơn vài phần so với lúc giữa trưa. Vẻ mặt Hạ Lai không chút thay đổi, sắc mặt âm trầm, bước chân vững vàng mạnh mẽ, đi ở đầu tiên đội ngũ, trong tay cầm một thanh trường kiếm bằng thép xanh. Ánh nắng nóng nực chiếu lên thân thể mọi người, nhưng dường như không ai cảm thấy vậy.
*******
- Vương tiểu thư! Xin quay trở về! Vạn phần cảm tạ thịnh tình của cô, hôm nay có thể cùng dùng cơm với Vương tiểu thư tại Tụ Phúc Lâu Hạ Ngôn cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Sau cửa vào tầng dưới Tụ Phúc Lâu, Hạ Ngôn quay lại về phía Vương Ngữ Yên xinh đẹp động lòng người, nhẹ nhàng ôm quyền thi lễ rồi cười nói.
Đôi môi đỏ thắm của Vương Ngữ Yên thoáng nhấp một chút, vòng eo mềm mại hơi hơi hạ thấp đáp lễ:
- Hì hì! Hạ công tử có thể nể tình đó là niềm vinh hạnh của tiểu nữ mới đúng, chỉ là chưa thể cùng luận bàn võ kỹ một chút với Hạ công tử, thật có chút tiếc nuối.
Đối với việc hôm nay không thể tìm hiểu thực lực cùng võ kỹ của Hạ Ngôn, Vương Ngữ Yên cảm thấy có chút không cam lòng. Mục đích hôm nay nàng mở tiệc chiêu đãi Hạ Ngôn chính là muốn tra xét rõ nội tình của hắn. Nhưng hắn lại trực tiếp cự tuyệt nàng. Có thể cũng bởi nguyên nhân Hạ Ngôn thẳng thừng cự tuyệt không do dự, mới khiến cho nàng có chút không cam lòng.
Nếu là nam nhân bình thường, người nào có thể ở trước mặt nàng trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của nàng được chứ? Vương Ngữ Yên đối với nhan sắc của mình vẫn vạn phần tự tin, nhưng trước mặt Hạ Ngôn giống như mất đi uy lực vốn có vậy. Đường đường một trong tứ đại mỹ nhân thành Ngọc Thủy, lại bị một nam thanh niên đồng lứa không để ý tới, điều này cũng khiến trong lòng Vương Ngữ Yên xuất hiện khúc mắc.
- Ha ha! Trên cuộc tranh đoạt danh ngạch nửa tháng sau, ta nhất định sẽ không làm Vương tiểu thư thất vọng!
Hạ Ngôn ánh mắt khẽ chớp cười nói.
Những lời này hắn nói cũng rất sắc sảo rồi!
Vương Ngữ Yên chân mày nhíu nhíu, ngực phập phồng không ngừng một chút, tuy nhiên cũng không lộ ra biểu tình khác thường.
- Vậy tiểu nữ sẽ mỏi mắt chờ mong!
Vương Ngữ Yên sóng mắt xoay chuyển, ngón tay nhẹ nhàng trượt nhẹ theo tà váy, không thể không nói, chỉ một nụ cười một cái nhăn mày của nàng cũng có uy lực hết sức to lớn.
Đáng tiếc, những thứ đó đối với Hạ Ngôn dường như không có tác dụng gì. Mà Lý Nguyên Xuân bên cạnh Hạ Ngôn thì ngay cả tầm mắt cũng không nhìn trên người nàng đến hai lần hô hấp đã chuyển sang nơi khác.
- Ngôn ca! Huynh phải đi sao? Hay để đệ đưa huynh trở về?
Trương Vận cũng đi tới cửa trước dưới lầu, cười nói với Hạ Ngôn.
Những người dùng cơm trong đại sảnh tầng một, ngoại trừ những thương nhân từ nơi khác tới, còn lại chính là những người nhà giàu có chút danh vọng ở thành Ngọc Thủy này. Những người này gần như mỗi người đều từng nghe nói về Trương Vận, cũng từng gặp qua Trương Vận.
Vốn bọn họ nhìn thấy Vương Ngữ Yên tự mình tiễn Hạ Ngôn xuống lầu, đã rất kinh ngạc cùng khiếp sợ. Hiện tại lại thấy Trương Vận chạy theo xuống lầu, nhiệt tình như lửa nói với Hạ Ngôn một câu như thế, vốn những thực khách đang đưa thức ăn vào trong miệng, cả đám đều trợn mắt há hốc miệng nhìn như hóa đá.
- Không cần! Trương thiếu gia, Lưu thiếu gia, các ngươi cũng quay lại đi!
Hạ Ngôn khoát tay, hắn đối với Trương Vận quần áo lụa là này tuy rằng không có ác cảm, nhưng cũng không hy vọng mình thành một đoàn với bọn họ. Mục tiêu Hạ Ngôn hướng tới không phải những kẻ quần áo lụa là có thể nghĩ tới. Những kẻ quần áo lụa là này có lẽ chỉ nghĩ tới làm sao bảo trụ sản nghiệp gia tộc bọn họ ở thành Ngọc Thủy, nhưng Hạ Ngôn lại muốn khiêu chiến Đường chủ Thánh đường, trở thành Đường chủ Thánh đường!
Trương Vận nghiêm túc nói:
- Ngôn ca! Huynh nếu còn có thể coi trọng đệ, sau này cứ gọi đệ là Tiểu Lục đi.
- Ngôn ca! Sau này huynh cứ gọi đệ là Tiểu Đức đi, chỉ cần Ngôn ca có bất cứ phân phó gì, Lưu Đức đệ nhất định không chối từ.
Lưu Đức ở bên cạnh cũng lập tức lên tiếng.
Hạ Ngôn không thể làm gì khác đành lắc đầu cười nói:
- Được rồi! Hiện tại ta phải về, các ngươi cứ tự nhiên đi. Thời gian còn dài mà!
Nghe được lời này của Hạ Ngôn, Trương Vận cùng Lưu Đức đều trở nên hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.
Sau khi cáo biệt Vương Ngữ Yên lần nữa, Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân mới thực sự từ trong Tụ Phúc Lâu đi ra, vẻ mặt Lý Nguyên Xuân trở nên cổ quái, hắn cảm thấy được những thiếu gia quần áo lụa là đó có đôi khi rất khả ái. Lý Nguyên Xuân lại nhìn nhìn Hạ Ngôn, trong lòng thầm nghĩ lúc mới gặp mặt, mình cũng không có phát hiện ra Hạ Ngôn có gì khác biệt, thật sự giống như là người sinh ở gia đình bình thường. Lại không ngờ rằng thân phận hắn cao tới bực này, ở quận thành Ngọc Thủy này sợ rằng chính là thiếu gia đứng đầu. Thân phận như vậy lại có thể ẩn giấu thật sự hiếm thấy. Hơn nữa lúc mình mới gặp hắn, mặc dù nhìn ra hắn là người tu luyện, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được hắn có thể đánh bại Từ Hoảng!
"Rập rập rập".
Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một đội ngũ chạy tới phía mình, đội ngũ này đều mặc y phục giống nhau, bước đi chỉnh tề, thân hình trầm ổn.
- Ồ?
Hạ Ngôn nhẹ giọng hô lên một tiếng, hắn ngưng thần liền thấy người cầm đầu đội hộ vệ này đúng là đại trưởng lão Hạ Lai.
- Hạ Ngôn! Ngươi quen những người này?
Thấy biểu tình của Hạ Ngôn, Lý Nguyên Xuân thuận miệng hỏi.
Hạ Ngôn cười khổ một chút, lắc đầu nói:
- Là hộ vệ Hạ gia chúng ta, người dẫn đầu là Đại trưởng lão!
Chứng kiến Đại trưởng lão dẫn người đi thẳng đến Tụ Phúc Lâu, Hạ Ngôn cũng biết Đại trưởng lão muốn làm cái gì. Đại trưởng lão nếu muốn dùng cơm, không có khả năng điều động nhiều hộ vệ dẫn theo như vậy. Hơn nữa bởi vì quan hệ vi diệu giữa ba đại gia tộc, đại trưởng lão bình thường cũng sẽ không đến Tụ Phúc Lâu để dùng cơm.
- Sao? Hộ vệ Hạ gia các ngươi?
Lý Nguyên Xuân lại đưa ánh mắt nhìn về phía đội hộ vệ, đội hộ vệ này thực lực cũng không tệ, thoạt nhìn đều là cao thủ đã đả thông bảy tám mươi đường kinh mạch, bởi vậy có thể thấy được thực lực Hạ gia nhất định cũng không phải nhỏ.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật gật đầu.
Lúc này, Hạ Lai cùng đội hộ vệ cũng đi gần tới.
Đám người Vương Ngữ Yên còn chưa có rời đi, vẫn đang đứng phía sau cửa. Nhìn thấy đội nhân mã Hạ gia đến đây, sắc mặt Vương Ngữ Yên lập tức đại biến, vốn trên khuôn mặt xinh đẹp còn mang ý cười, lúc này đã tràn đầy vẻ ngưng trọng.
- Người Hạ gia muốn làm gì?
Vương Ngữ Yên suy nghĩ trong lòng.
Trương Vận cùng đám người Lưu Đức thì nhìn thấy nhiều hộ vệ Hạ gia tiến tới như vậy, đầu lĩnh còn là Hạ gia đại trưởng lão Hạ Lai nữa, đều nuốt nước miếng " ực" một tiếng.
Hộ vệ tinh nhuệ như vậy cũng chỉ ba đại gia tộc mới có. Ngay như gia tộc Trương Vận cũng là gia tộc nhất lưu, cũng không có khả năng có được nhiều hộ vệ tinh nhuệ như vậy.
Các thực khách ở tầng một đều đưa ánh mắt nhìn về phía này, lúc này một đám đều hận không thể tháo cặp mắt ra nhìn. Mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống, trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ không phải Hạ gia khai chiến với Vương gia đó chứ? Hạ gia phái người đến diệt Tụ Phúc Lâu sao?
- Đại trưởng lão!
Hạ Ngôn ôm quyền chào Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão Hạ Lai đưa tầm mắt đảo một vòng rồi trầm giọng nói:
- Hạ Ngôn! Không ai làm khó dễ ngươi chứ?
Ánh mắt lợi hại xuyên qua cánh cửa, trực tiếp rơi xuống trên người Vương Ngữ Yên. Vương Ngữ Yên bị ánh mắt này nhìn chăm chú, thân thể mềm mại cũng hơi hơi chấn động. Hạ Lai đời này đã từng giết không biết bao người cũng như linh thú, lão đột ngột bộc phát khí thế như vậy, Vương Ngữ Yên có thể giữ vững thân mình chỉ chấn động nhẹ, đó đã là chuyện lạ rồi.
- Hạ Ngôn thiếu gia!
Tiếng hô lớn của hơn hai mươi tên hộ vệ đồng thanh vang lên một cách chỉnh tề.
Âm thanh của hai mươi tên hộ vệ đồng thời xuyên qua cửa kính hoa lệ, rơi vào tai mỗi thực khách trong đại sảnh.
- Hạ Ngôn thiếu gia? Chẳng lẽ là Hạ gia Hạ Ngôn?
Mọi người khiếp sợ nhìn về bên ngoài đại môn của Tự Phúc Lâu.
Đa số mọi người đều đã nhận ra thân phận của người thiếu niên ăn mặc mộc mạc kia.
Trong lòng Vương Ngữ Yên dao động kịch liệt! Hạ gia không ngờ vì việc mình mời Hạ Ngôn ăn một bữa ăn ở Tụ Phúc Lâu mà hưng sư động chúng như thế! Từ đây có thể nhìn ra, nếu Hạ Ngộn ở trong này gặp bất trắc gì thì chỉ sợ Hạ gia bất kể hậu quả, trực tiếp khai chiến với Vương gia! Việc Đại trưởng lão Hạ Lai của Hạ gia tự mình mang theo nhiều hộ vệ tinh nhuệ như thế trong mười năm qua dường như chưa từng xuất hiện!
Sắc mặt thoáng có chút trắng bệch nhưng Vương Ngữ Yên vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười, tiến lên chào hỏi Hạ Lai. Tuy rằng ánh mắt của Hạ Lại cực kỳ âm lãnh và bất thiện khiến nàng rét run cả người, không thoải mái chút nào nhưng Vương Ngữ Yên cũng không thể vì thế mà trực tiếp xoay người rời đi được!
Trương Vận và Lưu Đức đứng bên cạnh, lúc này ánh mắt cũng trừng to ra. Ý nghĩ trong lòng hai người lúc này gần như giống nhau. Địa vị của Hạ Ngôn ở Hạ gia quả nhiên phi phàm. Nếu không như thế thì cần gì Hạ Lai trưởng lão phải tự mình mang hộ vệ đến!? Xem bộ dáng này, Hạ Lai tới đây hiển nhiên là không muốn để Hạ Ngôn ở lại ăn cơm nơi Tụ Phúc Lâu này rồi!
Khoé mắt Hạ Ngôn liếc nhìn Vương Ngữ Yên một cái, trong lòng thầm cười khổ. Hắn cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế. Vốn tưởng ăn một bữa cơm bình thường thôi, mà lúc này đã biến thành như vậy. Chỉ sợ là mấy ngày tới, chuyện này cũng sẽ lan truyền khắp thành Ngọc Thuỷ giống như cuộc chiến giữa Phường Thị ở Khu Bắc và Từ Hoảng. Đến lúc đó, chỉ sợ nếu chính mình xuất môn liền thật sự cần đội mặt nạ mất!
- Đại trưởng lão! Vương Ngữ Yên tiểu thư mời ta cùng ăn một bữa cơm. Trong Tụ Phúc Lâu này, có Vương gia đại tiểu thư thì còn có ai dám làm khó ta nữa đây!? Haha!
Tới lúc này, Hạ Ngôn đành phải lên tiếng.
Hạ Lai nhìn Vương Ngữ Yên một cái, hừ mũi lạnh lùng nói:
- Ừ! Ta cũng tin có Vương gia đại tiểu thư nơi này, hết thảy đều không xảy ra vấn đề gì. Tuy nhiên, Hạ Ngôn! An nguy của ngươi cũng là rất trọng yếu! Sau này khi xuất môn phải mang theo một ít hộ vệ đó!
Hạ Ngôn vội vàng nói:
- Được! Đại trưởng lão nói phải, lần sau ta sẽ chú ý!
- Hạ Lai đại trưởng lão, các vị đã ăn cơm chưa? Hay là mời tất cả mọi người vào trong Tụ Phúc Lâu dùng một chút!?
Vương Ngữ Yên xấu hổ cười cười, sau đó thân thể mềm mại lùi lại phía sau nửa bước nói.
- Không cần, chúng ta đều đã dùng cơm trưa rồi! Cảm tạ ý tốt của Vương đại tiểu thư! Nếu Hạ Ngôn đã ăn xong thì chúng ta liền trở về cùng nhau thôi!
Hạ Lai xua tay, nhìn Vương Ngữ Yên một cái nói.
Hạ Ngôn xoay người, hướng về phía Vương Ngữ Yên lộ ra một nụ cười tỏ vẻ xin lỗi.
Mọi người Hạ gia dần dần rời đi Tụ Phúc Lâu, mà phía sau Lưu ly môn, đám người Vương Ngữ Yên rất lâu sau vẫn chưa thối lui, ánh mắt mọi người đều loé lên, không biết là trong lòng đang suy nghĩ điều gì!?
- Vị này là?
Hạ Lai nhìn sang Lý Nguyên Xuân bên cạnh Hạ Ngôn, ánh mắt không khỏi trở nên ngưng trọng. Lão cảm giác được khí thế của Lý Nguyên Xuân không tầm thường, hẳn là một người tu luyện không tầm thường.
Hạ Ngôn xoa xoa đầu giới thiệu:
- Vị này chính là đại ca Lý Nguyên Xuân, huynh ấy đến từ thành Tử Diệp!
- Ha ha! Ra mắt Đại trưởng lão!
Lý Nguyên Xuân vừa nghe đám người này nói chuyện tự nhiên biết được địa vị của Hạ Lai tại Hạ gia!
Đại trưởng lão vội hoàn lễ nói:
- Không cần khách khí như thế! Không biết Lý huynh đến thành Ngọc Thuỷ làm gì? Không biết Hạ gia có thể giúp đỡ được gì không?
Lý Nguyên Xuân lắc đầu nói:
- Cũng không cần! Ta và Hạ Ngôn tiểu huynh đệ cơ duyên xảo hợp, cùng nhau ăn một bữa cơm trong Tụ Phúc Lâu, hiện tại cũng đã tới lúc cáo từ rồi!
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Lý Nguyên Xuân:
- Lão ca! Không bằng huynh cùng ta quay về Hạ gia ở lại vài ngày! Như thế thì ta cũng có thể hướng về lão ca xin thỉnh giáo một số chỗ khó hiểu về mặt tu luyện vũ kỹ.
Lý Nguyên Xuân cười ha hả, xua tay nói:
- Lão đệ! Còn nhiều thời gian. Đến ngày nào đó, nếu ngươi đi tới thành Tử Diệp, ta tất nhiên sẽ cùng ngươi luận bàn những vũ kỹ này!
Nhìn lên sắc trời, Lý Nguyên Xuân ôm quyền nói:
- Được rồi, lão đệ! Thời gian đã không còn sớm, ta cũng nên đi thôi! Nếu sau này ngươi đi thành Tử Diệp thì nhất định phải tới Liễu gia tìm ta đó. Ngươi tới Liễu gia chỉ cần nói là tìm Lý Nguyên Xuân ta là được!
Chân mày Hạ Ngôn khẽ nhíu lại, ghi tạc hai từ "Liễu gia" vào lòng rồi sau đó đưa tay vào trong chiếc túi nhỏ lấy ra một nắm kim tệ, hướng về Lý Nguyên Xuân nói:
- Lão ca! Từ thành Ngọc Thuỷ này, cũng phải mất mấy ngày mới có thể tới thành Tử Diệp, số tiền này huynh mang theo để chi dùng!
Khoé miệng của Lý Nguyên Xuân khẽ nhếch lên, nhìn về số kim tệ Hạ Ngôn đưa tới, cuối cùng lấy ra một kim tệ rồi nói:
- Một kim tệ này ta nhận! Hạ Ngôn lão đệ, đại trưởng lão, Lý Nguyên Xuân cáo từ, sau này còn gặp lại!
Tính cách của Lý Nguyên Xuân rất mạnh mẽ, nói xong cũng không chờ Hạ Ngôn đáp lời liền xoay người sải chân bước đi. Nhìn bóng dáng của Lý Nguyên Xuân, trên mặt Hạ Ngôn lộ ra chút mê hoặc, sau lại nở một nụ cười kỳ quái!
Đại trưởng lão Hạ Lai nhìn Lý Nguyên Xuân rời đi, trong miệng cảm thán nói:
- Nếu ta không nhìn lầm thì thực lực của Lý Nguyên Xuân này cao hơn ta rất nhiều!
Nghe được câu nói của Hạ Lai, thân mình Hạ Ngôn chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn lại Hạ Lai.
Hạ Lai nói thêm:
- Ta tuy không thể xác định nhưng có tới bảy thành nắm chắc, Lý Nguyên Xuân này có thể là một gã Linh sư!
Kinh nghiệm nhìn người của Hạ Lại tất nhiên là phong phú hơn so với Hạ Ngôn rất nhiều. Từ khi Hạ Ngôn trên đường gặp Lý Nguyên Xuân đã cảm thấy được thực lực của người này bất phàm nhưng cũng không nghĩ tới Lý Nguyên Xuân có thể là một Linh sư.
Phải biết rằng, số lượng Linh sư trên Đại Lục Long Chi cực kỳ thưa thớt. Ở thành Ngọc Thuỷ này, trong ba đại gia tộc cũng chỉ có ba vị tộc trưởng là Linh sư. Đương nhiên cũng có một số nơi che dấu một số Linh sư nhưng số lượng Linh sư ít ỏi có thể thấy được. Mà Lý Nguyên Xuân này lại có thể là một Linh sư!
Linh sư là Tiên thiên cường giả! Linh sư vừa bước vào Tiên thiên so với cường giả Hậu thiên đỉnh tuy chỉ kém nhau một đường nhưng thực lực chênh lệch nhau rất lớn! Có thể nói mười gã cường giả Hậu thiên đỉnh hợp lực cũng không hẳn có thể là đối thủ của một Linh sư vừa bước chân vào cảnh giới Tiên thiên!
Cùng vì nguyên nhân như thế mà trong ba đại gia tộc của thành Ngọc Thuỷ, nếu một gia tộc nào có thể xuất hiện thêm một gã Linh sư thì chỉnh thể thực lực của gia tộc đó nháy mắt có thể áp đảo được hai gia tộc kia!
----------------
Bốp!
Lão Đại hung hăng tát lão Nhị một cái, lập tức trên mặt lão Nhị xuất hiện một dấu tay năm ngón rõ ràng. Lão Nhị kêu thảm một tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn lão Đại.
- Đồ vô dụng! Đây mà là dê béo ngươi nói sao?
Lão Đại phẫn nộ dậm chân quát.
Lão Nhị cực kỳ uỷ khuất, nhìn lão Đại ôm miệng, phân bua:
- Ta cũng không nghĩ tới, ta cũng không biết! Ta làm sao nghĩ rằng sự tình lại như vậy!? ô ô!
- Đồ vô dụng! Phế vật!
- Đại ca! Huynh đừng trách Nhị ca. Tên thiếu gia mới vừa đi ra ta cũng nghĩ rằng hắn rất dễ cướp đó! Nhưng không ngờ tình huống liền lập tức thay đổi, xuất hiện nhiều tên hộ vệ như thế, còn là một đám hung mãnh như hổ.
Lão Tam liền thay lão Nhị nói chuyện.
Vừa rồi ba huynh đệ này thấy Hạ Ngôn từ trong Tụ Phúc Lâu đi ra, ánh mắt đều chăm chú nhìn vào trên người con dê béo Hạ Ngôn nhưng không ngờ rằng tình huống lại đột nhiên thay đổi trong nháy mắt. Nháy mắt, từ một con dê béo, Hạ Ngôn liền biến thành hai mươi tên hộ vệ thực lực cường hãn hộ tống tên thiếu gia kia! Biến hoá cực nhanh khiến ba huynh đệ không thể nói nên lời.
Đợi đến khi đám người Hạ Ngôn đã rời đi chừng thời gian một chén trà nhỏ thì ba người mới từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại. Lão Đại hung hăng phun ra một ngụm nước miếng, trực tiếp tát mạnh lão Nhị một cái. Người như vậy, nếu bọn họ đi cướp thì không phải là đi tìm chết sao?!