Hạ Ngôn cũng không ưa uống rượu, tuy nhiên nếu đã đi tới quán rượu, tự nhiên không thể chỉ ngồi mà không uống, cho nên tùy ý chọn một lọ.
- Tiểu huynh đệ! Là mới tới Ngưu Xà Trấn chúng ta sao?
Nữ nhân này ánh mắt lợi hại, tuy rằng khuôn mặt lười biếng không chút để ý, thế nhưng vừa liếc mắt liền nhìn ra Hạ Ngôn vừa mới đến Ngưu Xà Trấn.
Hạ Ngôn thoáng kinh ngạc một chút, chợt cười nói:
- Phải! Không sai, thời gian ta đến Ngưu Xà Trấn này còn chưa vượt quá một nén hương nữa.
- Hì hì! Tiểu huynh đệ, những người tới Ngưu Xà Trấn chúng ta, phần lớn đều là đi Tội Ác Sâm Lâm tầm bảo hoặc là săn giết địch nhân thu công trạng, không biết đệ tới đây vì cái gì vậy?
Nữ nhân kia khẽ chớp mi, ánh mắt biển đổi, trước ngực giống như cọ cọ vào Hạ Ngôn, hiếu kỳ quan sát Hạ Ngôn. Nàng ở quán rượu này cũng đã mười năm, thấy qua vô số người tu luyện, chẳng qua người tu luyện trẻ tuổi như Hạ Ngôn tới Ngưu Xà Trấn cũng không nhiều, càng đừng nói là đến đây một mình.
- Ta cũng là đi Tội Ác Sâm Lâm tầm bảo.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thuận thế nói, đây cũng không cần phải giấu diếm.
- Nè! Bà chủ, thêm một vò nữa!
Giữa lúc nữ nhân này còn muốn nói gì nữa, một bàn cách đó không xa có người đứng lên quay sang bà chủ áo hồng này lớn giọng hô.
- Ai nha! Tới đây, đại gia chờ một chút!
Bà chủ này đá lông nheo với Hạ Ngôn một cái, sau đó lắc lắc vòng eo mềm mại chầm chậm đi trở về, lập tức một làn gió thơm đảo qua trước mũi Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhún nhún vai, lỗ tai lại dựng thẳng lên.
Hạ Ngôn cầm chai rượu đổ ra một ly rượu xanh nhạt, đặt lên môi khẽ nhấm nháp. Rượu này cũng không mạnh, vừa vào cổ liền tỏa ra một hương vị ngọt ngào.
- Hắc hắc! Lần trước lúc ta cùng đại ca đi Tội Ác Sâm Lâm, còn chưa đi vào liền đụng tới mấy tên cản ở ngoài, mấy tên cản đường kia lại còn muốn đánh cướp chúng ta. Ha ha! Bọn họ cũng không xem chúng ta là ai, còn muốn đánh cướp chúng ta? Cuối cùng bị đại ca cùng các huynh đệ ta dẫn theo giết sạch toàn bộ, tất cả tài vật trên người bọn chúng đều thuộc về chúng ta hết.
Cách bàn Hạ Ngôn không xa, có một tên nam nhân mặt dài miệng đầy hơi rượu, vừa cười to vừa nói.
Cản đường, chính là chỉ loại người cường đạo cướp phỉ.
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, xem ra nguy hiểm trong Tội Ác Sâm Lâm này không chỉ là độc trùng cùng dã thú, đối với loài người cũng cần phải cẩn thận nữa!
- Phải rồi! Lưu ca là cường giả, mấy tên cản đường kia muốn đánh cướp Lưu ca quả thật là mù mắt chó, bị giết là đáng đời.
Một tên to con áo đen ngồi chung bàn với tên mặt dài kia cười ha hả nói theo.
Nam nhân mặt dài kia nghe lời này hết sức vui vẻ, trên mặt mừng rỡ, lập tức còn nói thêm:
- Ngày hôm nay ta vui vẻ, nói thêm cho các ngươi một chuyện. Một thời gian trước trong Tội Ác Sâm Lâm phát hiện một khu di tích, có người nói trong di tích này có bí điển tuyệt thế. Ai được bí điển này, là có thể học được võ kỹ độc bộ thiên hạ.
Nam nhân mặt dài kia ánh mắt lóe lên, trên mặt đã có chút hồng lúc này cũng trở nên ngưng trọng. Tuy rằng đã đè thấp giọng, nhưng Hạ Ngôn vẫn nghe được rõ ràng mỗi chữ hắn nói ra.
- Cái gì? Di tích? Bí điển?
Mấy người ngồi cùng bàn, lập tức trừng to mắt, xốc tinh thần lại.
Đối với người tu luyện mà nói, võ kỹ thậm chí còn có lực mê hoặc hơn cả tiền tài kếch xù.
Bí điển võ kỹ cao cấp, quá khó cầu, dù cho có tiền cũng không mua được. Nếu không, thì lấy tài lực Hạ gia làm sao chỉ mới có ba bản bí điển Nhân cấp đây chứ? Bí điển cao cấp, đều là chậm rãi tích lũy xuống theo con sông lịch sử dài đằng đẵng. Người tu luyện bình thường, muốn có được bí điển lưu, quả thật còn khó hơn cả lên trời.
- Suỵt
- Nhỏ giọng chút, tin tức này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Khụ! Lối vào di tích kia có linh thú vừa lợi hại lại hung mãnh trông coi. Linh thú đó thật không cần nói lợi hại cỡ nào, ta tận mắt thấy hơn mười tên hảo thủ vây công nó, lại bị nó một cái tát trực tiếp vỗ chết hết tám người. Ta thấy linh thú kia còn muốn lợi hại hơn cả Linh sư.
Nam nhân mặt dài kia lại hạ giọng, ánh mắt nhìn hai bên.
Ở gần bọn họ, chỉ có một bàn của Hạ Ngôn. Thoạt nhìn Hạ Ngôn vẫn còn là một thiếu niên, cho nên ánh mắt của hắn chỉ hơi dừng lại một chút liền thu trở về.
Cho dù là Linh sư, cũng không thể thoáng chút liền giết hết tám người người tu luyện bên bọn họ.
Nghe được nam nhân mặt dài kia nói vậy, những người khác đều hít vào một hơi lạnh, vô cùng kinh hãi. Linh thú trong Tội Ác Sâm Lâm bình thường đều có lĩnh vực địa bàn, chỉ cần loài người không cố ý xâm phạm chúng nó, bình thường chúng cũng sẽ không chủ động công kích loài người.
Linh thú không phải dã thú bình thường, chúng nó ít nhiều cũng đã có một chút trí tuệ.
- Tới đây, uống rượu uống rượu.
Một người khôi phục lại từ trong khiếp sợ, nâng cao chiếc ly lớn màu đen nói với những người khác, mấy người khác cũng cười ha hả nâng ly uống.
Còn Hạ Ngôn nghe được tin tức này, không khỏi bắt đầu quan tâm, loại di tích như thế này đều là nơi cất giấu bảo vật do một ít cường giả tuyệt thế lưu lại. Nói vậy, không chỉ có bí điển, có khả năng còn một ít thần binh tuyệt thế, hoặc là một ít phương thuốc luyện đan. dù sao tất nhiên đều là bảo bối vô giá.
Giữa lúc Hạ Ngôn âm thầm suy xét nên làm sao tìm hiểu tin tức, ngoài cửa quán rượu lại đi vào vài người.
Mấy người này, ba nam một nữ, trong đó vũ khí của hai người là trường kiếm, hai người còn lại dùng đao sắc bén.
- Hả? Hết chỗ rồi sao?
Một người dẫn đầu bốn người này đảo mắt nhìn qua toàn bộ đại sảnh, miệng lớn tiếng hỏi.
Bà chủ áo hồng vội vã bước chân bỏ đi lên nghênh đón:
- Ai da! Các vị khách nhân tôn quý, làm sao lại không có chỗ chứ? Các vị, mau mau mời vào trong, bàn kia chỉ có một vị khách.
Bà chủ áo hồng kia mặt đầy nụ cười, cái bàn nàng nói tự nhiên chỉ chỗ Hạ Ngôn ngồi.
Tuy rằng trong quán rượu rất ầm ĩ, tuy nhiên Hạ Ngôn cũng vẫn có thể nghe được rõ ràng, ánh mắt hắn quan sát mấy người vừa vào một chút, thật không khiến người ta phản cảm. Nhất là cô gái kia, tướng mạo hết sức khả ái, mắt ngọc mày ngài, dáng người xinh xắn lung linh, trang phục toàn thân màu trắng, thoạt nhìn thực lực không bình thường.
- Ca! Muội thấy chúng ta ngồi bên kia đi, đã đi hết cả ngày, sắp mệt chết muội rồi.
Cô gái kia liếc nhìn Hạ Ngôn, sau đó chuyển nhìn nam tử đang do dự đứng bên cạnh nàng.
Nghe được muội muội nói như vậy, nam tử kia cười cười nói:
- Được! Huynh đi hỏi vị tiểu huynh đệ kia một chút, nếu hắn không ngại chúng ta cũng qua đó ngồi.
- Đại ca! Còn cần phải hỏi gì chứ, chúng ta trực tiếp qua ngồi cũng được. Quán rượu này cũng không phải nhà hắn mở mà.
Một nam nhân khác trừng lớn mắt phàn nàn.
Nam tử dẫn đầu liếc nam nhân kia quát lớn:
- Ngươi câm miệng, ta không cho ngươi nói chuyện thì ngươi không được nói.
Bị mắng như thế, nam nhân kia cũng không chút tức giận, còn nhe răng trợn mắt cười đánh trống lảng, cũng không dám nói lung tung nữa.
- Nếu như bốn vị không chê chật, vậy mời ngồi xuống đi.
Hạ Ngôn không đợi nam tử kia tiến lên hỏi, liền mở miệng lớn tiếng nói với bốn người.
- Hả?
Mấy người cùng bà chủ kia đều sững sờ, bọn họ cách vị trí Hạ Ngôn cũng không gần, theo đạo lý những lời bọn họ vừa nói ở trong hoàn cảnh ầm ĩ thế này, Hạ Ngôn căn bản không nghe được mới phải, thế nhưng.
Nam tử dẫn đầu phản ứng rất nhanh, vội vã ôm quyền đáp lại nói:
- Vậy cảm tạ tiểu huynh đệ!
Nói xong ánh mắt lóe lên, nam tử dẫn đầu này liền quan sát Hạ Ngôn tỉ mỉ lần nữa, trong lòng rung động không nhỏ.
- Ca! Vừa nãy chúng ta nói nhỏ như thế, hắn lại có thể nghe được sao?
Cô gái khả ái kia vô cùng kinh ngạc nhỏ giọng hỏi.