Mục lục
Linh La Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày cuối tháng sáu, thời tiết dần dần trở nên nóng bức nhất trong năm, mặt trời giữa trưa chiếu xuống gay gắt khiến cho người đi đường trong thành Ngọc Thủy trở nên hết sức thưa thớt. Chỉ có một số người tu luyện khắc khổ mới không để ý đến cái nóng khó chịu.
 
Một người tu luyện trung niên có làn da ngăm đen, lưng đeo thiết kiếm đang vội vã đi đến một cái giếng nước chuẩn bị uống nước. Bước chân người này trầm ổn, mạnh mẽ. Tuy rằng thời tiết nóng bức nhưng trên mặt hắn lại không có một giọt mồ hôi, chỉ là hai má hơi ửng hồng, có thể thấy được hắn đang đi đường dài.
 
Ngay khi hắn chuẩn bị từ trong giếng lấy nước ra, chợt từ bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người.
 
Người này dáng nhỏ gầy mặc áo xanh mũ nồi, làn da khô héo, môi chìa ra ngoài, mắt lé. Hắn thò tay ngăn cản động tác lấy nước của người kia.
 
- Cái giếng này là huynh đệ ta đào, nước trong giếng cũng là của huynh đệ ta. Ngươi nếu muốn uống nước nhất định phải dùng tiền để đổi.
 
Người này cười hắc hắc, mắt trợn lên đúng là bộ dạng vô lại.
 
- Phải nộp tiền mới có thể uống nước? Vậy không phải giống như quán trà bên đường sao?
 
Người tu luyện trung niên vẻ mặt sửng sốt, hắn không nghĩ tới giếng nước bên đường cũng phải mất tiền.
 
Hắn từ thành Tử Diệp xa xôi một đường gấp tới thành Ngọc Thủy. Sau khi đến thành Ngọc Thủy hắn mới phát hiện túi tiền trên người không biết rơi khi nào. Vốn hắn không quá coi trọng tiền tài, lúc ấy cũng không để ý nhiều. Nhưng khi mặt trời giữa trưa dần dần bốc hơi lượng nước trong người, muốn đi đến quán trà uống một chén thì lại bất lực, chỉ có thể kiếm nước uống ở trên đường.
 
Thật vất vả nhìn thấy một giếng nước không ngờ cũng phải mất tiền mới có thể uống.
 
Người tu luyện trung niên liếm liếm môi, có chút khó xử.
 
- Hắc hắc! Huynh đệ ta sở dĩ đào giếng nước này là vì thuận lợi đồng thời cũng muốn kiếm ít tiền mồ hôi nước mắt. Nếu là tất cả mọi người đều dùng nước miễn phí, vậy huynh đệ ta chẳng phải là đào giếng không công hay sao? Ngươi muốn uống nước phải trả tiền, nếu ngươi không uống ta cũng không cưỡng bức ngươi uống. Thuận mua vừa bán, đạo lý hiển nhiên.
 
Người mỏ nhọn áo xanh lắc đầu, không trả tiền sẽ không thể uống nước.
 
Người tu luyện trung niên thở dài một hơi, sờ sờ bên hông. Tất cả tiền của hắn đều đặt ở trong túi tiền kia, không ngờ không cẩn thận làm mất. HIện tại lại gặp được việc khó khăn như vậy, người ta vất vả đào giếng, thu tiền bán nước cũng là chuyện hợp lý hợp tình.
 
Nhưng hiện tại trên người hắn quả thật tìm không thấy cho dù là một đồng tiền.
 
- Nước này của ngươi bán thế nào?
 
Ngay khi người tu luyện trung niên bất đắc dĩ chuẩn bị rời đi tìm nguồn nước khác, một giọng nói truyền đến. Nghe giọng dường như là một người trẻ tuổi.
 
Người tu luyện trung niên xoay người nhìn, quả nhiên là một thiếu niên đứng ở không xa phía sau, người này mặc quần áo bình thường, trong mắt chớp động hào quang thoạt nhìn cũng là một người tu luyện. Chỉ là chân hình hắn gầy yếu, ngón tay trắng nõn dường như chưa từng ăn đau khổ, khó có thành tựu lớn. Chỉ liếc mắt một cái người tu luyện trung niên đã đánh giá toàn thân thiếu niên một lần.
 
Thiếu niên hỏi giá nước này chính là Hạ Ngôn vừa mới từ khu nhà Hạ gia đi đến đây.
 
- Nước của ta một ngụm mười đồng, rẻ hơn nước trà trong quán rất nhiều. Nước này của ta rất thích hợp thời tiết nóng bức như hôm nay, dùng để uống lạnh lẽo giải nóng, ngọt lịm thấm vào cổ.
 
Người áo xanh mỏ nhọn này cười ha ha nói.
 
- Ha ha! Được, mười đồng thì mười đồng.
 
Hạ Ngôn từ trong túi tiền lấy ra một dây tiền đồng, mấy ngày trước hắn cố ý đổi một số tiền lẻ để ở trên người, thuận tiện liếc mắt nhìn người áo xanh một cái:
 
- Trước tiên ngươi lấy nước lên cho ta.
 
Người áo xanh này thấy Hạ Ngôn bỏ tiền, ánh mắt chợt lóe trả lời một tiếng, rồi nhanh chóng cầm lấy một cái gầu nước ở bên cạnh.
 
Người tu luyện trung niên lại liếm môi, lúc này yết hầu hắn giống như muốn bốc khói, khô khốc đau đớn.
 
- Vị đại ca này. Dường như vừa rồi chạy không ít, không bằng chúng ta cùng nhau uống nước, thế nào?
 
Hạ Ngôn xoay người, đối diện với người tu luyện trung niên cố ý dùng một loại giọng điệu trưng cầu hỏi.
 
Vừa rồi hắn đi trên đường, thấy người tu luyện này khí thế không bình thường, đang nghĩ trong lòng có thể người này là một cao thủ thì lại bất ngờ thấy người này bởi vì một chén nước mà khó xử. Cho nên lúc này Hạ Ngôn mới đi tới, thuận tiện giúp hắn ta việc nhỏ này, đây cũng chỉ là một chuyện không đáng kể mà thôi.
 
- Hai người các ngươi, vậy phải hai mươi đồng!
 
Người áo xanh nghe nói như thế vội vàng hô lên.
 
Hạ Ngôn cười cười nói:
 
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không thiếu tiền của ngươi.
 
Nghe lời nói của Hạ Ngôn, người áo xanh mỏ nhọn mới lại bắt đầu đưa nước.
 
Người tu luyện trung niên há to miệng, biểu tình trên khuôn mặt ngăm đen có chút kỳ quái.
 
- Vị đại ca này. Huynh dường như không phải người trong thành Ngọc Thủy?
 
Hạ Ngôn tránh vấn đề uống nước.
 
Người tu luyện trung niên gật đầu nói:
 
- Ta vốn ở thành Tử Diệp, bởi vì xử lý một chuyện khẩn yếu cho nên mới tới thành Ngọc Thủy này. Nhưng lại không nghĩ tới ở trên đường đánh mất túi tiền, cho nên mới.
 
Người tu luyện trung niên cá tính hào sảng, thấy Hạ Ngôn khách khí như thế cũng liền trực tiếp nói ra khó xử của mình.
 
Hạ Ngôn trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ người này quả nhiên không phải là người tâm cơ giả dối.
 
- Ra là vậy. Thấy đại ca cũng là người tu luyện chăm chỉ, chỉ sợ bình thường cũng không quá để ý tiền tài cho nên mới đánh rơi túi tiền.
 
Hạ Ngôn thuận lời nói.
 
Người tu luyện trung niên trên mặt hơi có chút xấu hổ, sau đó nói:
 
- Ngươi nói không sai. Ở thành Tử Diệp bình thường rất ít dùng tiền, lần này đi xa cũng không quá để ý tiền tài. Không nghĩ rằng ở bên ngoài nếu không có tiền thật đúng là muôn vàn khó khăn! Một chén nước khiến cho ta hao phí tâm thần. Ha ha.
 
Nói xong người tu luyện trung niên sờ gáy, sang sảng nở nụ cười.
 
- Àh! Ta gọi là Lý Nguyên Xuân, không biết lão đệ xưng hô thế nào?
 
Lý Nguyên Xuân ôm quyền nhìn Hạ Ngôn hỏi.
 
Hạ Ngôn vội ôm quyền đáp lễ:
 
- Ta gọi là Hạ Ngôn.
 
Lúc này người mỏ nhọn áo xanh kia đã kéo nước lên lại đưa cho Hạ Ngôn một quả bầu nước, sau đó lấy tiền chạy sang một bên hưng phấn đếm tiền. Sau khi hắn nhìn thấy túi tiền lắc lư bên hông Hạ Ngôn, ánh mắt hơi biến đổi.
 
Sau khi hai người uống nước, Hạ Ngôn còn nói thêm:
 
- Chắc lão ca còn chưa ăn cơm, không bằng cùng đi ăn cơm nhé? Vừa lúc một bằng hữu của ta hẹn cùng ăn cơm ở tửu lâu gần đây, cách nơi này cũng không xa. Có lẽ cũng không ảnh hưởng đến hành trình của lão ca.
 
Lý Nguyên Xuân nghe nói như thế tự nhiên sờ sờ bụng, có chút khó xử nhìn Hạ Ngôn. Hắn quả thật cần ăn cơm, chỉ là hắn cùng Hạ Ngôn mới gặp lần đầu, nếu là đồng ý cũng không biết có phải là người ta khách khí thuận miệng hay không.
 
Hạ Ngôn thấy Lý Nguyên Xuân do dự, hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn liền cười ha ha nói:
 
- Ta liền thay lão ca làm chủ, đi, Tụ Phúc Lâu ở ngay phía trước.
 
Một bàn tay bị Hạ Ngôn kéo đi, Lý Nguyên Xuân cũng tự nhiên nhấc chân đi theo.
 
Người áo xanh mỏ nhọn cách đó không xa nghe được mấy chữ "Tụ Phúc Lâu", ánh mắt sáng lên khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
 
- Là con dê béo a!
 
Người áo xanh mỏ nhọn nhổ một ngụm nước bọt, khẽ nói. Ánh mắt hắn nhìn theo bóng Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân.
 
Tụ Phúc Lâu là tửu lâu tốt nhất thành Ngọc Thủy, người bình thường không dám tiến vào. Ở Tụ Phúc Lâu này tùy tiện ăn một bữa cơm, tiêu phí ít nhất cũng dùng kim tệ để tính.
 
Tụ Phúc Lâu là nơi thương nhân, người giàu có dùng cơm. Người thường lúc đi qua nơi này nhiều nhất nhìn vào trong mấy lần, thuận tiện hít mùi thơm của rượu, thức ăn từ trong bay ra.
 
Tụ Phúc Lâu này là sản nghiệp của Vương gia, một trong ba đại gia tộc thành Ngọc Thủy. Vị trí nằm ở trung ương thành Ngọc Thủy, ngày thường thương nhân, các nhân vật nổi tiếng thành Ngọc Thủy thích nhất ở đây mở tiệc đãi khách.
 
Tụ Phúc Lâu cao ba tầng, toàn thể tạo bằng gỗ Nam Sơn thượng đẳng. Ở bên ngoài cửa lưu ly hào hoa phía dưới có bốn gã người hầu áo vàng thực lực không tồi.
 
Tác dụng của bốn người hầu này: Một là chào đón khách tiến vào Tụ Phúc Lâu dùng cơm, mà thứ hai là bảo quản vũ khí binh khí khách gỡ xuống. Thường thường có một số danh nhân có tiếng ở Tụ Phúc Lâu dùng cơm, nếu là những người này bị tập sát ở trong Tụ Phúc Lâu, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tên tuổi của Tụ Phúc Lâu.
 
Cho nên khách đến đây dùng cơm bình thường đều gỡ vũ khí tùy thân giao cho mấy người hầu này bảo quan. Sau khi khách dùng cơm xong thì có thể thu hồi vũ khí của mình.
 
Không quá bao lâu, Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân đã chạy đến Tụ Phúc Lâu. Hạ Ngôn cũng là lần đầu tiên đến Tụ Phúc Lâu, tửu lâu đứng đầu thành Ngọc Thủy, hắn cũng không biết quy củ gỡ kiếm.
 
Hai người cũng không dừng lại, lập tức muốn đi vào trong.
 
Trên mặt bốn người hầu kia mang theo nụ cười cung kính, đầu tiên là khom người chào hỏi hai người, rồi sau đó khéo léo ngăn hai người lại.
 
- Hai vị khách nhân tôn quý, xin các vị giao vũ khí trên người cho chúng ta bảo quản. Chờ khi hai vị rời đi chúng ta sẽ trả lại vũ khí cho hai vị.
 
Một gã người hầu áo vàng hơi khom người, cung kính nói.
 
Hạ Ngôn chân mày khẽ nhíu, khó hiểu hỏi:
 
- Vì sao phải gỡ vũ khí?
 
Người hầu kia cười cười, nói:
 
- Khách nhân dùng cơm trong Tụ Phúc Lâu chúng ta có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, trọng yếu. Vì tránh xảy ra ngoài ý muốn, cho nên Tụ Phúc Lâu có quy định phàm là người vào trong lâu dùng cơm, đều phải gỡ vũ khí tùy thân. Tụ Phúc Lâu chúng ta tuyệt đối không có ý tứ gì khác, chỉ là vì sự an toàn của mọi người.
 
Lý Nguyên Xuân nghe nói phải gỡ kiếm, khuôn mặt ngăm đen hơi biến sắc. Cuộc đời hắn cho tới bây giờ chưa từng bị người bắt gỡ kiếm, ăn một bữa cơm phải gỡ kiếm điều này làm hắn không thể chấp nhận.
 
Hạ Ngôn thấy sắc mặt Lý Nguyên Xuân biến hóa thì biết trong lòng hắn khẳng định không thoải mái. Chuyển ánh mắt liếc nhìn bốn người hầu kia một cái, igiọng điệu Hạ Ngôn có chút khách khí:
 
- Vị bằng hữu này của ta cho tới bây giờ đều là kiếm không rời thân. Không biết mấy vị có thể dàn xếp một chút, chúng ta sẽ tuyệt đối không gây sự trong Tụ Phúc Lâu.
 
- Ha ha! Rất xin lỗi. Nếu hai vị không muốn gỡ vũ khí như vậy thì không thể vào trong!
 
Người hầu vẫn khiêm cung tuy nhiên thần thái đã có một tia ngạo mạn.
 
Hạ Ngôn chuyển ánh mắt, nhìn thấy sắc mặt Lý Nguyên Xuân đã trở nên xanh mét, chợt lắc đầu nói:
 
- Tụ Phúc Lâu các ngươi lập ra quy củ như vậy không sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn sao?
 
Người hầu cười cười:
 
- Kỳ thật khách nhân thường dùng cơm ở Tụ Phúc Lâu đều biết quy củ này cho nên bình thường sẽ không mang theo vũ khí đến. Mà đối với khách nhân lần đầu đến Tụ Phúc Lâu, nếu là thật sự không muốn gỡ vũ khí, vì sự an toàn của khách nhân đang dùng cơm, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn khách nhân rời đi.
 
- Hừ! Lời này của ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ chúng ta vào trong thì khách nhân bên trong sẽ có nguy hiểm?
 
Ánh mắt Lý Nguyên Xuân trợn lên, rốt cục không nhịn được rống to một câu.
 
Trong lòng hắn vốn có chút không khoái, dường như sau khi rời khỏi thành Tử Diệp, mọi chuyện đều không thuận lợi. Uống nước người ta thu tiền, ăn cơm không ngờ còn muốn gỡ kiếm.
 
Tính tình Lý Nguyên Xuân vốn ngay thẳng không tâm cơ, căn bản không biết cái gì tên là ẩn nhẫn. Nếu không phải bởi vì Hạ Ngôn dẫn hắn đến có khi hắn đã sớm quay người rời đi.
 
Người hầu kia vừa nghe lời nói Lý Nguyên Xuân, sắc mặt biến đổi có chút không vui nói:
 
- Quy củ của Tụ Phúc Lâu chúng ta đã được mười năm, nếu các ngươi không muốn gỡ kiếm chúng ta cũng không gượng ép. Các ngươi có thể đi tửu lâu khác dùng cơm.
 
Ánh mắt ba người hầu khác cũng trở nên không tốt, đảo quanh trên người Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân, rất có ý tứ tùy thời ra tay.
 
- Nếu không phải có người ước hẹn ta cũng không tới đây! Hừ! Chỉ là Tụ Phúc Lâu cũng có quy củ lớn như vậy.
 
Trong lòng Hạ Ngôn cũng sinh ra một tia tức giận.
 
- Huynh đệ. Ta thấy chúng ta vẫn nên đi thôi. Cái gì Tụ Phúc Lâu chó má, cũng không phải nhất định ăn cơm ở đây. Không bằng ngươi gọi vị bằng hữu kia của ngươi, chúng ta đi nơi khác uống rượu.
 
Giọng nói Lý Nguyên Xuân đột nhiên biến lớn, hắn trợn mắt liếc nhìn bốn gã người hầu kia một cái, ánh mắt rõ ràng rất coi thường bốn người.
 
Không ít khách nhân trong tửu lâu đều có thể nghe rõ ràng giọng nói của hắn.
 
Ánh mắt bốn gã người hầu biến đổi mạnh, khí tức dao động. Trước của Tụ Phúc Lâu dám nói như vậy, trong Ngọc Thuỷ thành cũng không tìm thấy mấy người. Lại nhìn cách ăn mặc của hai người này, rất bình thường, không biết là ở xó xỉnh nào chui ra. Chỉ sợ ngay cả giá cả đồ ăn ở Tụ Phúc Lâu cũng không biết.
 
Một gã người hầu hai mắt lóe hàn quang, hừ lạnh một tiếng, khoát tay giống như đuổi ruồi:
 
- Hừ! Các ngươi cho dù là vào Tụ Phúc Lâu chỉ sợ cũng không dám chọn đồ ăn. Vẫn là sớm đi đi!
 
Hạ Ngôn lúc này thật sự tức giận, vốn hắn còn đang lo lắng thế nào giải quyết chuyện này. Nhưng lời này của gã người hầu cũng quá khó nghe, nhất là bên cạnh hắn còn có Lý Nguyên Xuân vừa kết bạn.
 
- Đáng giận, tên nô tài đáng chết nhà ngươi.
 
Choeng!
 
Không đợi Hạ Ngôn nói chuyện, Lý Nguyên Xuân lập tức rút trường kiếm sau lưng ra, kiếm quang chợt lóe, chân bước lên trước một bước khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi trực tiếp ép tới bốn gã người hầu. Chỉ công phu rút kiếm đều khiến cho người ta cảm giác không tầm thường. Bốn gã người hầu cũng không phải là dạng bình thường, xem chiêu thức của Lý Nguyên Xuân thì biết công phu của hắn không đơn giản. Lý Nguyên Xuân vừa rồi còn có cảm giác rất bình thường trong nháy mắt trở nên đằng đằng sát khí. Khí thế biến hóa như vậy, người bình thường sao có được?
 
- Ngoài đó xảy ra chuyện gì vậy?
 
Lúc này từ trong cửa ngọc lưu ly đi ra một người ăn mặc kiểu quản gia. Người này tên Vương Phúc, là tổng quản Tụ Phúc Lâu, chuyên môn phụ trách việc làm ăn của Tụ Phúc Lâu. Vừa rồi hắn ở trong quầy chợt nghe bên ngoài dường như có người gây sự liền đi ra hỏi một chút.
 
Hắn thấy Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân không ngờ cả vũ khí cũng đã rút ra, ánh mắt lập tức biến lạnh. Ở thành Ngọc Thủy, ai dám rút vũ khí trước cửa Tụ Phúc Lâu? Không muốn sống sao?
 
- Bẩm tổng quản. Hai người này muốn vào Tụ Phúc Lâu chúng ta, nhưng lại không muốn gỡ vũ khí xuống.
 
Người hầu vội vàng đáp.
 
- Hừ! Quy củ Tụ Phúc Lâu không phải tồn tại ngày một ngày hai, các ngươi muốn vào Tụ Phúc Lâu nhất định phải gỡ vũ khí xuống. Nếu các ngươi không chịu gỡ vũ khí thì xin rời đi. Hừ hừ! Muốn gây sự ở Tụ Phúc Lâu ta, nên tính kỹ bản lĩnh của mình!
 
Vương Phúc cũng là một kẻ có ánh mắt sành sỏi, đôi mắt hắn sắc bén như hai thanh đao.
 
Hạ Ngôn lạnh lùng cười nói:
 
- Ta nếu đi chỉ sợ lát nữa có mấy người sẽ gặp phiền toái đó! Tụ Phúc Lâu này là Vương gia mở phải không? Ngươi là tổng quản, không biết lúc nhìn thấy Vương Ngữ Yên có phải thi lễ hay không?
 
Hạ Ngôn cười lạnh nói ra lời này khiến cho Vương Phúc cùng bốn người hầu lập tức có chút ngây người!
 
Lời này nói như có phần lớn lao. Vương Ngữ Yên là con gái của tộc trưởng Vương gia, công chúa của Vương gia. Cho dù là Vương Phúc nhìn thấy Vương Ngữ Yên cũng phải cung kính thi lễ chào hỏi. Vương Ngữ Yên nói hắn đi hướng đông, cho dù lại cho Vương Phúc hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám sang hướng tây.
 
- Ngươi là?
 
Vương Phúc thầm hít sâu một hơi, ánh mắt âm u nhìn Hạ Ngôn, há miệng nói:
 
- Hắc hắc! Nếu dám mạnh miệng ở Tụ Phúc Lâu, kết cục bình thường sẽ không quá tốt đâu!
 
Vương Phúc lại đánh giá Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân lại một lần, thấy thế nào cũng không phải người có địa vị trong thành Ngọc Thủy, trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc. Người có uy tín, danh dự trong thành Ngọc Thủy, phần lớn hắn đều biết. Mà Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân nhìn rất lạ mặt, hơn nữa hai người ăn mặc cũng chỉ là trang phục của người thường.
 
- Ha ha! Ta chưa bao giờ nói mạnh miệng. Vương Ngữ Yên hiện tại ở trong tửu lâu phải không?
 
Khóe miệng Hạ Ngôn lộ ra vẻ cười lạnh, nhìn Vương Phúc.
 
Bốn gã người hầu lúc này cũng đều trợn trừng mắt, đoán Hạ Ngôn rốt cục là thần thánh phương nào. Nếu nói hắn mạnh miệng khoác lác vậy làm sao hắn biết lúc này Vương Ngữ Yên đang ở trong tửu lâu? Vương Ngữ Yên lúc này đúng là ở trong tửu lâu.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK