Mục lục
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: PDN

Hắn đây là chuẩn bị biện pháp, chỉ không muốn để cho chúng ta có thể rời đi. . .”

Ánh mắt của Đông Phương Ngữ Hinh tối sầm lại, không ngờ hắn đã vậy còn quá hung ác.

“Vậy phải làm thế nào?”

Chẳng lẽ năm người bọn họ tất cả chết tại đây sao? Chết như vậy , trong lòng của bọn họ đều cảm thấy không đáng giá.

“Tớ đi xem đi. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía cách đó không xa, cô mẫn cảm nhất, đương nhiên cũng thích hợp đánh tiên phong nhất rồi.

“Không được, công phu của cậu còn chưa khôi phục. . .”

Vu Thiển Thiển không cho Đông Phương Ngữ Hinh đi qua, Đông Phương Ngữ Hinh lung lay

“Tớ không sao. . . Mọi người lui ra phía sau chút. . .”

Lúc này, bọn họ không thể tiếp tục kéo dài rồi, nếu như lại tiếp tục chậm trễ, từng người một trúng độc, thì càng không đi được rồi.

“Nhưng. . . Hâm Nhi. . .”

Tiểu Lang muốn tự mình đi qua, lúc này, anh càng thích hợp.

“Em không sao, Tiểu Lang, cám ơn mọi người. . . Nếu em thực sự gặp chuyện không may, nói không chừng sẽ trực tiếp đi trở về. . .”

Xem qua quá nhiều tiểu thuyết xuyên qua , vậy trong đó một cái kinh điển nhất, thì là chết đi chuyển kiếp.

Nếu là một người thật sự muốn chết , mình không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.

“Hâm Nhi, đó là tiểu thuyết, cậu không thể tin nha. . .”

Vu Thiển Thiển sốt ruột rồi! Nếu như Đông Phương Ngữ Hinh thực sự chết, lại không xuyên qua, đây chẳng phải là. . .

“Cậu xem đây là cái gì?”

Đông Phương Ngữ Hinh theo trong bao lấy ra cổ kiếm, vài người nhìn đều không thể tin được trợn to hai mắt:

“Trời ạ, Hâm Nhi, cậu làm sao lấy được?”

“Đúng vậy, cái bảo tàng quân sự kia , cũng không dễ trộm được như thế a. . .”

“Không đúng, hiện tại thứ này hẳn là còn chưa tới nhà bảo tàng, chẳng lẽ là cậu biết nó ở nơi nào?”

“Cũng không đúng nha, bọn họ sẽ không thể không cẩn thận như thế . . .”

Ngay cả bọn họ tra xét hồi lâu cũng không biết tung tích thứ này , cho nên rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là đến bảo tàng quân sự mạo hiểm, nhưng bây giờ. . .

Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh không có công phu , đã lấy được?

Cô từ đâu có tin tức?

Hơn nữa, cho dù là cô đã biết tung tích thứ này , vậy cũng không có bản lĩnh đi trộm thứ này trở về mà?

Nhìn bọn họ nghi ngờ, Đông Phương Ngữ Hinh than thở:

“Chính là ở lúc tớ nằm mơ mấy người gặp chuyện không may , tớ phát hiện tớ dĩ nhiên đã ở, hơn nữa cầm trong tay cái này, sau đó tớ tỉnh lại, trong tay thật sự có thanh cổ kiếm này rồi. . .”

Việc này nói ra rất khó làm cho người ta tin tưởng, nhưng chính xác là sự thực a.

Chờ một chút, cô ấy vừa mới nói cái gì?

Lúc bọn họ gặp chuyện không may ,chính cô ấy đã ở. . .

Vậy lúc này. . .

Nhìn hoàn cảnh chung quanh đây, dĩ nhiên không giải thích được trùng hợp với cảnh trong mộng kia của cô . .

Chẳng lẽ, đây là cô mơ tới chỗ đó?

Cô nhớ kỹ cuối cùng là. . .

Đông, cửa ra duy nhất là phía đông, bọn họ ở phía đông, mình mới có thể thoát khỏi bọn họ.

“Tớ đã biết, tới. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh xoay người liền hướng phía đông chạy đi, mọi người cũng không do dự, trực tiếp đi theo.

“Cẩn thận một chút dưới chân. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh dặn dò tiếp, mọi người thấy Đông Phương Ngữ Hinh bước chân, không dám chậm trễ chút nào ——

“Lý Kiệt, bọn họ làm sao sẽ biết con đường này?”

Người đàn ông có phần không vui nhìn người thanh niên trẻ tuổi bên người , đây là con đường chạy trốn bọn họ tạo ra vì bản thân . . .

Đây cũng là một cái phương hướng an toàn duy nhất .

“Tôi cũng không biết, chỉ có điều bây giờ không thể làm gì khác hơn là. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK