Kết ấn này, bây giờ cậu cũng không thể làm được, nhưng phụ thân lại hạ cho tiểu Hoan Hoan.
Vậy tương lai, người nam nhân duy nhất của tiểu Hoan Hoan , chỉ có thể là bản thân mình.
“Sẽ làm sao?”
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ không tốt, nàng làm sao cũng không ngờ ngay cả tiểu Hoan Hoan mà U Minh Vương cũng không buông tha.
Đây là lần trước lúc tiểu Hoan Hoan muốn đi tìm mình bị hạ.
Ước chừng lúc đó, tiểu nha đầu hoàn toàn sẽ không nghĩ đến sẽ có hậu quả gì đi.
“Đều có thể khí huyết đảo ngược mà chết. . . . . .”
U Huyền nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
“Ngươi sẽ đồng ý ta cùng một chỗ với tiểu Hoan Hoan chứ?”
Chuyện này. . . . . .
Sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh tối sầm, U Huyền này, nàng luôn cảm giác cậu ta không tệ.
Nhưng lời nói bây giờ của cậu, khiến Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong rất không thoải mái.
Tiểu Hoan Hoan mới năm tuổi, bọn họ lại hạ thứ này cho bé.
Nếu như chờ bé lớn, đến lúc đó không thích U Huyền, vậy chẳng phải là. . . . . .
Cả đời cũng khó có thể kết hôn?
Mà U Huyền là nhi tử của U Minh Vương , nếu như hắn lớn lên có bộ dạng bình thường giống với U Minh Vương ——
Dựa theo cái tính ưa thích bề ngoài của tiểu Hoan Hoan , có lẽ con bé cho dù cả đời mình không lấy chồng cũng không thể gả cho một người quái dị.
Chết tiệt, bọn họ làm sao có thể đê tiện như vậy .
“Ngươi có thể cởi bỏ cái kết ấn kia?”
Ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng, U Huyền dường như cũng không cảm nhận được:
“Võ công của ta không được, trừ khi là ta cùng tiểu Hoan Hoan. . . . . .”
Ý tứ này, Đông Phương Ngữ Hinh hiểu được.
Nhưng trong lòng, cũng là càng tức giận hơn .
“U Huyền, ngươi đã từng thích một người?”
Nàng từ từ hít một hơi, cuối cùng nghĩ rằng đứa bé này và U Minh Vương khác nhau, nhưng về bản chất , bọn họ có rất nhiều điểm tương tự .
“Ta. . . . . . Đã từng thích nha , ta thích tiểu Hoan Hoan. . . . . .”
U Minh giới, có rất nhiều mỹ nữ, nhưng cậu cũng chưa cảm giác.
Khi tiểu Hoan Hoan gọi cậu là ca ca nói chuyện, tim của cậu, liền rung động kì lạ.
Sau đó, cậu biết, cậu động lòng .
“U Huyền, yêu không phải giữ lấy, là nhìn bé hạnh phúc. . . . . . Nếu như bé cũng thích ngươi, đương nhiên sẽ cùng một chỗ với ngươi, nhưng nếu như đến lúc đó bé không thích ngươi, ngươi đối với tiểu Hoan Hoan như vậy , vậy chẳng phải là, hại bé sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh lời nói thấm thía nói, U Huyền sửng sốt:
“Thích của ta. . . . . .”
Cậu tin tưởng, tiểu Hoan Hoan vốn là thích cậu.
“Nhưng con bé mới năm tuổi, còn là một tiểu hài tử, tình cảm của tiểu hài tử , nói không chính xác . . . . . .”
May mắn , tiểu Hoan Hoan còn chưa lớn, bọn họ còn có thời gian để nghiên cứu cái chuyện kết ấn gì đó.
“Ta. . . . . . về sau bé cũng sẽ thích ta. . . . . .”
Chưa bao giờ nghĩ tới tiểu Hoan Hoan khả năng sẽ không thích mình, U Huyền cố chấp nói.
“Haizzz, vậy cũng chưa chắc, mười năm , nhiều thứ có thể biến đổi lắm. . . . . .”
Nhìn đứa nhỏ cố chấp này, Đông Phương Ngữ Hinh có thể đoán trước được chấp nhất của cậu sau khi lớn lên .
Nữ nhi à, nợ hoa đào của con , mẫu thân cũng không biết nên nói như thế nào .
“U Huyền, ngươi suy nghĩ thật kỹ lại đi, đi về trước, đừng để cho U Minh Vương nhìn thấy ngươi , nếu không, ngươi có thể sẽ bị mắng. . . . . .”
Một cái đứa nhỏ thật đáng yêu , lại di truyền tính bá đạo, cố chấp của U Minh Vương , nhìn từ điểm này, bọn họ là phụ tử, đúng vậy .
“Ta. . . . . . Được rồi. . . . . .”
U Huyền rời đi không bao lâu, U Minh Vương lại đi tới chỗ này:
“Đây đã là ngày thứ ba . . . . . .”
Hắn nhẹ giọng nói xong, hắn rất lạnh nhạt, bởi vì mất đi võ công , không phải là bản thân hắn.
“U Minh Vương, ngươi hỏi lại ta bao nhiêu lần cũng giống nhau, đáp án của ta không thay đổi. . . . . .”