Tiểu nha đầu đáng yêu, luôn có một luồng ma lực trời sinh, hơn nữa lại cố ý giả vờ ngây thơ, thậm chí mọi người cũng không để ý nàng có thể thật sự đến Luyện Đan Sư tam giai hay không ! !
Người, luôn thích những thứ tốt đẹp, đặc biệt là tiểu nha đầu hồn nhiên xinh đẹp như thế!
Phía dưới thảo luận như thế, sắc mặt Hạ trưởng lão có phần biến thành màu đen, ông chưa nói không thể mà. . . . . .
Chỉ là, tình huống bây giờ , dù sao vẫn muốn để cho người bên trên tỏ thái độ xuống đi?
Ông quay đầu nhìn về phía trưởng lão bên cạnh, cái người ở chính giữa đang cười ha hả kia, nụ cười này, Hạ trưởng lão đã hiểu được ý định của hắn, vội cười hì hì nói :
"Hoan Hoan muốn dùng đan lô của chính mình, chuyện này là có thể . . . . . ."
Chuyện này mặc dù là ngoại lệ, nhưng kết quả là không có một người nào cảm giác chuyện đó là không công bằng .
Mà Hoan Hoan, sau khi được Hạ trưởng lão đặc biệt cho phép, vui vẻ nhảy dựng lên, trực tiếp chạy đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, tay nhỏ bé duỗi ra, cười tủm tỉm nói :
"Nương, đồ của con đâu?"
Đồ của nó?
Đông Phương Ngữ Hinh co rút khóe miệng, tiểu nha đầu, con cũng quá cụ non. . . . . .
Thứ đó thì thành vật của con khi nào, Đó rõ ràng là đồ của nương con đấy biết chưa, nương cũng chỉ cho con mượn ra dùng!
Có điều, hiện tại cũng không phải là lúc tranh cãi với Hoan Hoan chuyện này, của đối phương chính là của mình , đồ của nàng và Hoan Hoan cũng không phân biệt lẫn nhau .
Nàng gỡ xuống nhẫn trữ vật của chính mình, đưa cho tiểu nha đầu, tiểu nha đầu lồng ở trên đầu ngón tay ——
Trán, hình như là hơi lớn quá . . . . . .
Tất cả năm đầu ngón tay thử một lần, cho dù ngón nào cũng không được. . . . . .
Động tác của bé, lại làm cho mọi người vui vẻ một lúc, đưa nhóc này bé đúng là kẻ dở hơi, rất đáng yêu .
Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh cũng là vạch đen, tiểu nha đầu, con sẽ không thể sử dụng tay cầm cái nhẫn đi sao?
Con không biểu diễn trò này ở đây không được à?
Tiểu nha đầu này, đến chỗ nào đều là tiêu điểm, ngay sau chuyện này, mức độ tỏa sáng đã tăng cao rất nhiều.
"Hoan Hoan, con lên trước đi, nương đưa đồ đạc lên cho con đi. . . . . ."
Thật ra Hoan Hoan đợi những lời này của Đông Phương Ngữ Hinh cơ, bé vừa nghe, vội đưa nhẫn trữ vật cho Đông Phương Ngữ Hinh, cười hì hì nói:
"Vậy phiền toái mẫu thân. . . . . ."
Cộc cộc cộc, thân thể nhỏ bé chạy cực nhanh, rất nhanh tới ngay trên đài cao, bé cười đáng yêu với mọi người, sau đó nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh mở ra nhẫn trữ vật, tay nhỏ bé duỗi ra, đan lô, dược liệu, bay lên giống như là nước chảy mây trôi, như một đường vòng cung hoa lệ, thẳng tắp bay về phía tiểu nha đầu. . . . . .
Thủ pháp này, tốc độ này, năng lực khống chế này. . . . . .
Mọi người có phần dại ra, bỗng nhiên nghĩ đến nữ nhân này muốn thi đỗ gì đó hôm nay, vừa thấy như thế, cũng không phải đùa giỡn . . . . . .
Dường như, đúng là có vài phần bản lĩnh thật sự.
Người vốn mang tư tưởng đến xem náo nhiệt, bỗng nhiên có phần không dám xem thường, có lẽ, giờ phút này hôm nay thật sự sinh ra một Luyện Đan Sư thất giai ——
Hơn nữa, là một nữ nhân chưa bao giờ thi đỗ qua Luyện Đan Sư , một lần vượt thất giai. . . . . .
Cũng là một nữ nhân tuổi thật trẻ. . . . .
Mọi người trầm tư , rất nhiều người không tiếp tục nhìn về phía trên đài, ngược lại nhìn Đông Phương Ngữ Hinh.
Hoan Hoan bị coi nhẹ, thật buồn bực, cũng rất tức giận. . . . . .
Tức giận đó kết quả chính là, xoẹt một tiếng, Tiểu Hỏa Cầu bay ra. . . . . .
Một quả cầu lửa đỏ như máu, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người. . . . . .
Đỏ như máu, màu sắc của ngọn lửa thật thuần khiết
Người đến đây xem, đều là Đan học viện , hơn nữa, không có cấp bậc quá thấp , thậm chí rất nhiều Luyện Đan Sư cao cấp, lửa này vừa ra, rất nhiều người trước mắt sáng ngời. . . . . .