Lí Kiệt vung tay lên, các vị bảo tiêu vội vàng bắn xối xả vào đám người Đông Phương Ngữ Hinh.
Đã sớm biết bọn họ sẽ không dễ dàng để các cô chạy đi như vậy, tất cả mọi người nhanh chóng cầm lấy súng bắn trả lại, mà Đông Phương Ngữ Hinh......
Trong tay cô, không có súng, chỉ một phen kiếm cổ.
“Cậu...... Hâm Nhi, phục cậu rồi ... .....”
Đến nơi này hỗ trợ, thế nhưng chỉ mang theo kiếm cổ......
Cô cho rằng đây vẫn là cổ đại a.
Đông Phương Ngữ Hinh chớp chớp mắt, nếu như đây là ở cổ đại, cô cũng không sợ a.
Võ công của cô, đối phó với những người này, cũng chỉ làm một chút chân khí, trực tiếp chụp chết bọn họ.
Nhưng hôm nay cô không có chân khí của cổ đại, cũng không có võ công, kiếm cổ này thật sự không có tác dụng gì.
Đáng thương kiếm cổ, lại bị người ghét bỏ.
Nó cũng rất buồn bực được không, làm sao có thể đến một nơi không hợp với nó đây?
“Hâm Nhi, cầm lấy......”
Tiểu Lang quăng tới một cây súng tự động, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng tiếp được, cái này đều ba năm không cầm, cảm giác đều có vài phần mới lạ.
Nhưng mà may mắn cô bắn lên, thật dễ dàng liền quen thuộc lại.
Một trận bắn phá đối với bảo tiêu, độ chính xác kia, thế nhưng nửa phần không kém. Xem ra ba năm đối với cô mà nói, cũng không có lui bước bao nhiêu!
“Ha ha, không tệ a, Hâm Nhi, thế nhưng không lui bước bao nhiêu......”
Phong Tử xem Đông Phương Ngữ Hinh phát huy thật bình thường, trêu đùa.
“Tất nhiên, ta là ai a......”
Là vì ở bên kia tu luyện sao? Cô cảm giác chính mình thế nhưng có tiến bộ đấy!?
“Trước đừng nói nữa, đều cẩn thận một chút cho mình......”
Tiểu Lang xem bọn họ còn có tâm tình trêu đùa, cảm giác có chút không nói gì, bây giờ đến lúc nào rồi hả?
Viên đạn là có ánh mắt sao?
Nếu nhưu trúng vào người, vậy chẳng phải là......
“Ừ, biết...”
Hai người liếc nhau, giờ phút này, muốn chuyên tâm, chờ trở về lại nói cũng không chậm…
************
Nếu là nói một người tiến bộ dựa vào là vận khí, lời này không khỏi không đúng.
Kỳ thật, cá nhân nỗ lực quan trọng hơn.
Tuy rằng Tiểu Hoan Hoan nghịch ngợm, nhưng thời điểm luyện công, rất chuyên tâm, rất tập trung tinh thần.
Uất Trì Tà Dịch nhìn bé còn chưa có phục hồi tinh thần lại, có chút lo lắng, lúc này nếu là Long Vương đến ......
Long Vương tìm lão hòa thượng, mà kiến thức của lão hòa thượng cũng quá nhiều.
Lúc đó chuyện của Hinh Nhi là có thể nhìn ra.
Hay là lão hòa thượng thật sự có biện pháp có thể cứu chữa Long Vương?
Nhưng mà......
Người xuất gia không phải đều từ bi khoan dung sao?
Lão cũng biết nếu như cứu Long Vương, vậy có bao nhiêu người sẽ mất mạng?
Tuy rằng, cứu người không sai, nhưng Long Vương tuyệt đối không thể cứu......
Tà Dịch nghĩ, có lẽ, trước tiên hắn muốn thử xem.
Chẳng qua, cái này muốn trước liên hệ Bạch Sử, nếu như hai người bọn họ liên thủ......
Kỳ thật, mặc dù là bọn họ liên thủ, cũng muốn chờ cơ hội.
Hiện thời thực lực của Long Vương rất khủng bố.
“Phụ thân......”
Uất Trì Tà Dịch đang suy nghĩ chuyện, Tiểu Hoan Hoan vậy mà tỉnh lại.
“Tiểu nha đầu, con có thể phá tan huyệt đạo?”
Tiểu nha đầu gật gật đầu, võ công kia thật sự là không tồi, thế nhưng chơi tốt như vậy.
Bé nhớ được......
“Ô ô, phụ thân, Long Vương kia thật sự là đáng sợ......”
Nghĩ đến vừa rồi Long Vương đối chính mình, Tiểu Hoan Hoan ô ô khóc lên.
Uất Trì Tà Dịch vội vàng ôm lấy Tiểu Hoan Hoan, an ủi nói:
“Tiểu Hoan Hoan, như thế nào?”
Biết Long Vương kêu Tiểu Hoan Hoan đi lại, này tất nhiên cùng muốn biết tin tức Tiểu Nhạc Nhạc có liên quan, nhưng......