Làm bộ đáng thương nhìn về phía Nữ vương, trong lòng Nữ vương mềm nhũn:
“Hinh nhi a, con xem để cho Phong mang con bé đi qua nhìn một chút, sau đó đuổi theo chúng ta cũng không có gì a. . .”
Tiểu Hoan Hoan hoan hô trong lòng , vẫn là Nữ vương tốt, mẫu thân đúng là quá nghiêm túc.
Nữ vương đều nói như vậy, bà cũng nói sẽ không chậm trễ chuyến đi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không tiện cự tuyệt a.
“Haizz, mẫu thân, tiểu nha đầu này bị người chiều hư rồi. .”
“Ta nguyện ý a. . .”
Nữ vương cũng không tức giận, bà vẫn nguyện ý cưng chiều tiểu nha đầu.
Chỉ có điều, việc này cứ quyết định như vậy , tiểu nha đầu vui sướng nhảy xuống, quốc sư mang theo hai người bọn họ, rất nhanh biến mất ở trong biển người.
Xe ngựa tiếp tục đi trước, bởi vì nhóm tiểu Hoan Hoan đi chơi, bọn họ cũng không dám đi quá nhanh.
Buổi trưa, bọn họ không trở về, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh tìm một nơi ăn chút gì, buổi chiều cũng liền dứt khoát không đi, tùy ý đi dạo tại đây một chút, vừa chờ tiểu Hoan Hoan.
“Chàng không vui?”
Dọc theo đường đi, tuy rằng không cố ý quan sát, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác được mi tâm của Tà Dịch , vẫn luôn chưa từng giãn ra.
“Sẽ không. . . Hinh nhi, ta chỉ là để ý con đường này . . .”
“Ha ha, võ công của mấy người chúng ta , trên con đường này có thể có chuyện gì?”
Đông Phương Ngữ Hinh cười, võ công của bọn họ, tuy rằng không dám nói đứng đầu.
Nhưng nếu là ai dám khiêu khích, cũng cân nhắc một chút thân phận của mình.
“Đúng, Hinh nhi của ta lợi hại nhất rồi. . .”
Tà Dịch bắt được tay của Đông Phương Ngữ Hinh , trên mặt gắng sức cười.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy rằng nụ cười của hắn rất tự nhiên, nhưng. . .
Đông Phương Ngữ Hinh vẫn cảm thấy trong đó không đúng như cũ , khẳng định có chuyện gì phát sinh, nếu không , Uất Trì Tà Dịch sẽ không lo lắng như vậy .
“Haizz, thật ra việc này vẫn luôn có, chỉ là nàng vẫn bận, ta cũng liền không nói cho nàng biết. . .”
Biết Đông Phương Ngữ Hinh cố chấp, hắn tiếp tục giấu diếm nữa, thì nàng sẽ tức giận, cho nên hắn dứt khoát thẳng thắn.
Hơn nữa, lúc ban đầu không quan hệ với Hinh nhi , nhưng bây giờ. . .
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nghe.
Chẳng lẽ là Mật Các?
Hẳn không phải là, chuyện Mật Các , nàng vẫn luôn biết, Tà Dịch không cần thiết gạt mình.
Đó là cái gì?
Vậy mà một chút tin tức nàng cũng không có được ——
“Sự tình bắt đầu là từ ngày đó Uất Trì Tà Tâm tới . . . Lúc đó hiệu trưởng tìm ta tới gặp, sau đó ta nghe được bọn họ bẩm báo nói, mất tích hơn hai trăm nữ nhân, số tuổi là mười tuổi đến hai mươi tuổi. . .”
Nữ nhân tuổi tác này , bỗng nhiên mất tích, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến có thể sẽ là đi làm cái gì rồi.
Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, Uất Trì Tà Dịch tiếp tục nói: :
“Lúc đó ta cũng rất kỳ quái, cảm giác trên đời này không ai lại lớn mật như thế . . . Cho nên để cho bọn họ tra một chút tư liệu những nữ nhân kia , kết quả phát hiện, các nàng mặc dù tuổi tác bất đồng, tướng mạo cũng không nhất định là phải tuyệt mỹ, nhưng có một điểm giống nhau, chính là sinh nhật. . .”
Sinh nhật?
“Sinh nhật làm sao vậy?”
“Mùng bảy tháng bảy . . .”
Mùng bảy tháng bảy . . .
Cái này, có cái gì không đúng sao?
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh vẫn không hiểu được như cũ , Uất Trì Tà Dịch nói: :
“Truyền thuyết đây là một ngày âm khí nặng nhất. . .”
A. . .
Cái này đổi thành Đông Phương Ngữ Hinh giật mình: