Đông Phương Ngữ Hinh vừa chìa tay, một phen lôi kéo cánh tay Mẫn Du Nhiên, cánh tay dùng sức một cái, thân mình Mẫn Du Nhiên liền nghiên về phía trước, sau đó Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, một cái ném qua vai lưu loát, phách một tiếng Mẫn Du Nhiên gục trên mặt đất.
Hết thảy, chẳng qua là trong nháy mắt, con kiến này cũng chưa nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh là ra tay thế nào, Mẫn Du Nhiên vẫn nằm ngã trên đất như cũ.
Lục đạo cú đánh kia không nhỏ, Mẫn Du Nhiên trực tiếp rơi xuống đất như vậy, đau đến mức nàng cắn chặt răng, nhưng nàng không thể tin được Đông Phương Ngữ Hinh lợi hại như vậy.
Thân mình nàng vừa lật, không đứng dậy, trực tiếp ôm lấy chân của Đông Phương Ngữ Hinh, há mồm liền cắn lên.
Đau...... Đông Phương Ngữ Hinh làm sao cũng không nghĩ đến Mẫn Du Nhiên sẽ trực tiếp cắn người, nàng muốn hất chân ra, nhưng cơ hồ là Mẫn Du Nhiên dùng toàn lực ôm lấy nàng, căn bản nàng không đi ra được.
Chết tiệt, nữ nhân này......
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thầm mắng, nàng không nghĩ tới đánh nàng tar a sao, thế nhưng nàng ta nửa điểm cũng không khách khí.
Được, ngươi dám như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí.
Ánh mắt lạnh lùng, Đông Phương Ngữ Hinh nắm chặt nắm tay, đánh lên trên đầu của Mẫn Du Nhiên.
Nàng từng là sát thủ, cho dù là không có võ công, muốn một chút đánh choáng váng một người cũng dễ dàng.
Nhưng lúc này nàng không có, nàng dùng sức đánh lên trên đầu Mẫn Du Nhiên, nhưng không làm cho nàng ta té xỉu.
Nữ nhân chết tiệt, ta cũng muốn xem ngươi muốn cắn ta tới khi nào.
Tuy rằng Mẫn Du Nhiên dùng một lực lớn, nhưng cách y phục cũng không phải rất đau.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp đánh đầu nàng, cảm giác kia......
Ước chừng đánh hơn mười cái, Mẫn Du Nhiên mới mềm yếu ngã xuống, nữ nhân chết tiệt này, thật sự là rất cố chấp.
Đông Phương Ngữ Hinh vừa nhấc chân, đá văng thân mình Mẫn Du Nhiên đã té xỉu ra, toàn thắng.
Chúng con kiến không nghĩ tới dễ dàng liền đánh xong như vậy, ở trên mặt đều kêu không đã ghiền.
Mà tại trong tiếng la tận trời kia, ai cũng không chú ý tới, người té xỉu trên kia thế nhưng mở to mắt:
Đông Phương Ngữ Hinh, không, không có khả năng......
Khi không có võ công, nàng thế nhưng không phải đối thủ của nàng ta.
Mẫn Du Nhiên âm thầm dùng sức, đột nhiên theo đi trên đất đứng lên, đối với Đông Phương Ngữ Hinh liền vọt đi qua.
Khíh lực của nàng rất lớn, mà Đông Phương Ngữ Hinh căn bản liền không hề phòng bị.
Bỗng nhiên bị người đẩy, thối lui thẳng sang bên cạnh.
Bên cạnh...... Nếu là ngã xuống, vậy khả năng sẽ là......
Ánh mắt của Đông Phương Ngữ Hinh ánh mắt lạnh lùng, thật sự nàng không nghĩ đến Mẫn Du Nhiên thế nhưng còn không từ bỏ ý định......
Mắt thấy sẽ ngã xuống, thân mình nàng bỗng nhiên vừa chuyển, lần này, đổi thành Mẫn Du Nhiên ở bên ngoài.
Vèo......
Bước chân tiếp theo hoạt, hai người trước sau rớt xuống.
Tay của Đông Phương Ngữ Hinh vươn ra bắt lấy bên cạnh bàn, chỉ là tay nàng, làm sao có thể thừa nhận sức nặng của hai người.
“Oa......”
Cái này, chúng con kiến cảm giác đã nghiền, bọn họ hưng phấn đi tới, xem hai người sẽ lập tức ngã xuống.
Mà tay của Đông Phương Ngữ Hinh, chặt chẽ bắt lấy bên cạnh, nàng không biết chính mình có thể kiên trì bao lâu.
Không, không được, nàng mới không cần ngã chết tại đây đâu?
“Mẫu thân...... Sao người vẫn còn chưa ra......”
Đã bảy ngày, vẫn không có tin tức của Đông Phương Ngữ Hinh như cũ, Hoan Hoan cũng rốt cuộc không kiên trì được.
Chỉ là, phụ thân đang bế quan, bé không biết làm sao để cứu mẫu thân a.
Hoan Hoan đi tìm Thạch Lan, ngay cả Thạch Lan cũng không có biện pháp gì cứu người.