Bọn họ phải rời khỏi sao?
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh có phần không đành lòng, Uất Trì Tà Dịch cũng giống vậy.
“Các ngươi cũng đừng lo lắng, bởi vì khế ước của chúng ta , cho dù chúng ta rời đi xa đi nữa, lúc gặp nguy hiểm thực sự, thì vẫn có thể cảm nhận được. . . . . .”
Đúng vậy nha, khế ước có chỗ tốt này, nếu như đối phương gặp nguy hiểm, cũng sẽ có cảm giác .
“Ta. . . . . . Được rồi, các ngươi cũng cẩn thận một chút. . . . . .”
Sư vương gật gật đầu, Sư hậu cũng dịu dàng cười, chung quy Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy Sư hậu rất khí chất, có đôi khi, hoàn toàn không giống như là một ma thú.
Nhìn theo bọn họ rời đi, bọn họ càng để ý thập giai ma hạch hơn mình .
Tuy rằng, ngoài miệng là không cần, nhưng ai không muốn tiến giai chứ?
Mũi Đông Phương Ngữ Hinh chua xót, bỗng nhiên có loại cảm giác muốn rơi lệ .
“Hinh Nhi. . . . . .”
Tà Dịch ôm thân mình nhỏ xinh của nàng, thở dài:
“Lần này nàng bế quan, ta muốn cùng với nàng. . . . . .”
Ở bên ngoài, cũng không có đại sự gì, ngược lại là dễ dàng gặp được chuyện lung tung.
Hắn cùng Đông Phương Ngữ Hinh, thuận tiện thử xem thiên phú thuộc tính kim kia. .
Không có sư phụ ở bên cạnh chỉ đạo , có lẽ tự tìm tòi thật sự quá sức, nhưng. . . . . .
Hắn cũng muốn có thể càng thêm kiên định đứng ở bên người Đông Phương Ngữ Hinh .
“Chuyện này. . . . . . Để tiểu Hoan Hoan cũng đi cùng nữa. . . . .”
Nếu Tà Dịch cũng muốn cùng nhau, tiểu Hoan Hoan ở bên ngoài một mình , nhất định nhàm chán.
Nàng cũng thật lâu không được thấy tiểu Hoan Hoan luyện đan , không biết trong khoảng thời gian này, có tiến bộ được chút nào hay không ?
“Ừ, cũng tốt, ta nói một tiếng với phụ thân . . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh bế quan, chuyện này nếu là lúc bình thường , đảo chủ nhất định sẽ phản đối .
Nhưng hôm nay, ông lại vui sướng đồng ý .
Vì sao?
Bởi vì nếu như không đồng ý, nếu mấy người Uất Trì Tà Dịch kiên trì rời đi. . . . . .
Vậy. . . . .
Có thể tiểu Hoan Hoan cũng cùng đi theo, chuyện này. . . . . .
Một chốc thiếu vài người, trong lòng đảo chủ vẫn có phần không quá quen như cũ ——
“Có thể bắt đầu ngày mai chứ? Đêm nay, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. . . . . .”
Bọn họ luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, người con này ,còn bận rộn hơn đảo chủ ông mà?
Có sự kiện ăn cơm lần trước , Tà Dịch vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy cái trán của đảo chủ lốm đốm tóc bạc, trong lòng lại có vài phần không đành lòng.
Đây là phụ thân của mình, phụ thân cũng vẫn đối với mình tốt lắm .
Thật ra, nói đến đảo chủ, thật ra ông làm một người phụ thân rất tốt.
Tuy rằng không nhiều con lắm, nhưng đối với bọn họ đúng là tốt vô cùng .
Từ thái độ với Uất Trì Tà Tâm cũng đã nhìn ra, tuy rằng Uất Trì Tà Tâm không chịu nỗ lực vươn lên, làm chuyện sai lớn như vậy , nhưng. . . . . .
Ông vẫn đồng ý cho hắn một cơ hội như cũ .
Mà đối với Uất Trì Tà Dịch, bởi vì từ nhỏ Tà Dịch cũng rất thông minh, thiên phú cực cao, đảo chủ đối với hắn kỳ vọng cũng lớn , nhưng. . . . . .
Tuy rằng rất nghiêm khắc, nhưng lại vẫn có vài phần từ ái như cũ .
Hắn không phải một người phụ thân không hiểu tình lý, Uất Trì Tà Dịch vẫn đều rất tôn trọng với ông , cũng rất kính yêu, cho nên, lúc này nhìn thấy ông ăn nói khép nép với mình như thế , trong lòng Uất Trì Tà Dịch còn có vài phần . . . . . .
Không đành lòng. Đối với phụ thân của mình , hắn không thể hoàn toàn nhẫn tâm được !