Long vương cứ thích như vậy chứ?
Lẽ nào, phá hỏng tình cảm của cha và mẫu thân , với hắn mà nói có chỗ tốt gì sao?
Uất Trì Tà Dịch mím chặt môi, hắn không nói chuyện.
Vẻ mặt cũng không thấy rõ , bước chân cứng rắn như thường, cũng không thay đổi, dường như hắn vẫn hoàn toàn không nghe được.
Nhưng trong lòng của tiểu Hoan Hoan . . .
Cha, nhất định là đã nghe được.
Tiểu Hoan Hoan tự nhủ, cha của bé mới không nghễnh ngãng đâu?
“Mẫu thân thích tình cảm một lòng, nếu như người biết cha có nữ nhân khác, sợ rằng sẽ. . .”
Tiểu Hoan Hoan tiếp tục nói lải nhải, bé cảm giác mình cũng sắp thành bà cụ già.
Chỉ có điều, vì cha và mẫu thân, bé nguyện ý dong dài như thế .
“Cho nên, cha, dù sao người cũng phải cẩn thận a. . .”
Tiểu Hoan Hoan dặn dò tiếp, trong lòng của Uất Trì Tà Dịch có chút tò mò, mình ban đầu là như thế nào vậy?
Làm sao sẽ thích một nữ nhân hẹp hòi như vậy ?
Chỉ có điều. . .
Nghĩ đến ngày hôm đó cái ánh mắt cố chấp kia , ánh mắt của hắn càng tối rồi.
Hắn thật ra thì rất nghi ngờ, có điều là. . .
Mình không khống chế được bản thân.
Đưa tiểu Hoan Hoan trở lại trong viện, nữ nhân kia đi ra, thấy bọn họ cùng nhau trở về, trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên:
“Tướng công. . .”
Thân thể Uất Trì Tà Dịch ngừng một chút , đối với tiếng xưng hô này, hắn vẫn có phần cảm thấy không quá quen thuộc như cũ .
“Tướng công, chàng đi làm cái gì vậy ? Hinh nhi phải tìm chàng đấy. . .”
Bởi vì Long vương nói sau này nàng cứ gọi là Hinh nhi, vì vậy nàng cũng dùng tên này tự xưng, gương mặt của tiểu Hoan Hoan đe lại, muốn nói cái gì, nhưng nhịn được.
“Không có gì. . .”
Tà Dịch xoay người muốn đi, nữ nhân kia vội vội vàng vàng đi tới, khẽ nói:
“Tướng công, Long vương đi tìm chàng . . .”
Long vương. . .
Thời gian bọn họ nói chuyện cũng không lâu, vẫn chỉ trong chốc lát như thế?
Mà vừa nãy, hắn rõ ràng thấy Long vương đang luyện công.
Thời gian long vương luyện công , thông thường lúc này không cho người ở một bên hầu hạ .
Vậy lần này. . .
Tà Dịch xoay người nhanh đi tìm Long vương, không biết hắn ta có chuyện gì.
Nhìn Uất Trì Tà Dịch rời đi, nữ nhân nhìn về phía tiểu Hoan Hoan, cái nha đầu chết tiệt này , sao lại đi vào cùng Uất Trì Tà Dịch như thế ?
Hừ, đây là nữ nhi của Uất Trì Tà Dịch . . .
Nếu như. . .
Thật ra nàng không dám làm quá mức, đối với Uất Trì Tà Dịch, nàng có bản năng sợ hãi.
Nếu như nàng bắt nạt tiểu Hoan Hoan, chờ Tà Dịch khôi phục ký ức, vậy chẳng phải là. . .
Chỉ lo hắn sẽ trả thù mình ——
. . .
Nữ nhân bỗng nhiên cười, cúi người xuống, ôn nhu nói:
“Tiểu Hoan Hoan. . .”
Thanh âm này. . .
Tiểu Hoan Hoan có phần không quen, da gà suýt chút nữa rơi đầy đất, .
Cho tới bây giờ nàng đối với mình cũng chưa từng ôn nhu như thế .
“Có chuyện gì ngươi nói. . .”
Người nữ nhân này, lại đang nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì?
Tiểu Hoan Hoan đối với nữ nhân này rất. . .
Đề phòng.
“Ha ha, tiểu Hoan Hoan, con ăn cơm chưa?”
Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn trời một chút , bây giờ đã qua thời gian điểm tâm , thời gian bữa trưa không tới, bé ăn cơm cái quái gì ?
“Ha ha, ta vừa làm một chút điểm tâm, con có cần tới nếm thử xem hay không ?”
Làm điểm tâm?
Tiểu Hoan Hoan lần thứ hai nhìn về phía mặt trời trên bầu trời , được rồi, ngày hôm nay có phần trời đầy mây, không có mặt trời.