Cho tới bây giờ nàng vẫn nhớ rõ chuyện ngày đó tiểu Nhạc Nhạc ăn bao nhiêu đan dược quý như cũ.
"Mẫu thân, cho nó đi. . . . . ."
Thấy Đông Phương Ngữ Hinh đang do dự không cho, Hoan Hoan có phần sốt ruột.
"Ái chà. . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc à, đan dược này ta quen thuộc nhất, ngươi cần cái gì ta cho ngươi là được. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh liều mạng che chở bảo bối của chính mình, nơi này không thể luyện đan, ai biết về sau gặp phải cái gì, ngộ nhỡ đều để cho tiểu tổ tông này ăn hết, làm sao bọn họ có thể đi qua chứ.
" Hinh Nhi keo kiệt . . . . ."
Tiểu Nhạc Nhạc vẫy đầu, xoay người muốn đi, Đông Phương Ngữ Hinh buồn bực , chỉ có thể không đành lòng đưa nhẫn cho nó.
Tiểu Nhạc Nhạc vui vẻ nhận lấy.
"Cái kia. . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc, tất cả chúng ta cũng trông cậy vào đồ vật trong này mà? Ngươi ăn vừa phải một chút, vừa phải một chút nhé. . . ."
Thịt đau, lòng cũng đau. . . . . .
Tiểu Nhạc Nhạc trực tiếp không để ý tới Đông Phương Ngữ Hinh, Tà Dịch cười cười:
"Hinh Nhi, tiểu Nhạc Nhạc cũng không phải là sủng vật bình thường, nó cũng biết. . . . . ."
Lời này, đúng là một lời tâng bốc, quả nhiên tiểu Nhạc Nhạc ngừng một chút, tiếp tục tìm đan dược.
Tiểu Nhạc Nhạc không ăn được nhiều lắm, cuối cùng vẫn chọn năm sáu viên.
Đông Phương Ngữ Hinh nhẹ nhàng thở ra, không ăn hết mọi thứ của nàng, việc này nhất định là tiểu Nhạc Nhạc nhân từ rồi.
Ăn không lâu, tiểu Nhạc Nhạc lại hỏi:
"Tìm ta làm gì?"
"Hình như nơi này có trận pháp, ngươi cũng đã biết?"
"Nơi này sao?"
Tiểu Nhạc Nhạc nghe xong lời nói của Hoan Hoan, đứng lên đi tới, nó vòng vo xung quanh chỗ này một lúc, nghĩ nghĩ, nói :
"Là có, nhưng ta chưa từng thấy trận pháp này. . . . . ."
Nó vốn là nhiều kiến thức, nhưng không phải cái gì cũng biết .
"A. . . . . ."
Hoan Hoan chuyển lại lời của nó, tất cả mọi người có phần thất vọng.
Tà Dịch thở hổn hển vỗ một chưởng ra ngoài, uỳnh một tiếng, mặt đất đều chấn động mấy lần——
Hắn vốn là vỗ tùy ý, lực lượng kia rất lớn.
Nhưng chấn động này, hình như cũng có phần quá khoa trương .
"Ủa, chỗ này không đúng nha. . . . . ."
Uất Trì Tà Dịch nghi ngờ nhìn chỗ vừa nãy, âm thanh rung động của nơi này rất lớn.
"Đúng, có lẽ chỗ này có bí ẩn gì. . . . . . Nếu không chúng ta cùng nhau thử xem?"
Vẻ mặt của Đông Phương Ngữ Hinh cũng là ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ thậm chí vẫn đang tìm phương pháp phá trận, lúc này lại. . . . . .
Chẳng lẽ, đánh bậy đánh bạ tìm được rồi?
Bốn người, nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau phát công, đúng là chính giữa chỗ vừa rồi.
Võ công của nữ vương và quốc sư vốn đã cao, Uất Trì Tà Dịch cũng không kém, ở chỗ này, Đông Phương Ngữ Hinh coi như yếu nhất .
Bốn người cùng nhau phát ra công lực, uy lực kia. . . . . .
Uỳnh một tiếng, toàn bộ mặt đất đều lắc lư lên, cũng giống y như lúc bọn họ vừa mới tiến vào.
Nhưng sau khi đánh qua, chỗ kia vẫn giống y như trước, không có gì thay đổi.
"Tiếp tục. . . . . ."
"Uỳnh. . . . . ."
"Uỳnh. . . . . ."
Hơn mười lần liên tục, cuối cùng mặt đất lay động kịch liệt lên, không gian tối đen, thế nhưng lộ ra một tia sáng lờ mờ.
Trong lòng mấy người vui vẻ, tiếp tục đánh, tiếp tục dùng công lực lớn nhất của chính mình đánh chỗ kia, cuối cùng trước mắt phát sáng mạnh mẽ, nhưng ánh sáng này, không phải phát ra từ đỉnh đầu, mà là. . . . . .
Từ chỗ đó bọn họ đánh ra một cái lỗ thủng lớn, bên trong có ánh sáng. . . . . .
"Có hết, thậm chí có hết. . . . . ."