Chỉ là, lúc nghỉ ngơi lần nữa, Tà Dịch vẫn là ứa ra mồ hôi lạnh .
Nhìn hắn dường như lại gặp ác mộng, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng gọi hắn thức dậy!
Gọi vài tiếng, hắn mới có phản ứng :
“Ta. . . Hinh nhi, ta đây là. . .”
Tà Dịch cũng có chút không hiểu, hắn thế nào luôn luôn gặp ác mộng? Hơn nữa, lần này hắn nhớ kỹ mơ thấy cái gì rồi. . .
Đó là một nơi màu đen , toàn là màu đen, cho người ta một loại cảm giác tử vong.
Sau đó, hắn dường như thấy có quái thú, đúng, quái thú.
“Tà Dịch, chàng thực sự không nhớ rõ mơ tới cái gì sao?”
Tình huống này, trước đây Đông Phương Ngữ Hinh cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng nàng lại biết đây là không bình thường.
Linh hồn. . .
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nghĩ đến công pháp lão hòa thượng cho , đây chẳng lẽ là biểu hiện linh hồn bị tổn thương ?
Khi một người tinh thần tốt, các loại chỉ tiêu thân thể đều rất tốt, thì không thể ác mộng liên tục.
Nhưng bây giờ tình huống của Uất Trì Tà Dịch rõ ràng chính là. . .
Tinh thần quá kém, dùng cách nói của hiện đại , là thân thể suy nhược.
Nhưng tình trạng cơ thể hắn vẫn tốt, cũng không bị thương sinh bệnh gì đó.
Vậy khẳng định chính là vấn đề về phương diện tinh thần .
Bị thương, sinh bệnh. . .
Từ ngữ bỗng nhiên toát ra , khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt. . .
Cái này. . .
Bị thương. . .
Nàng nghĩ tới ngày đó, lúc nàng giúp người áo đen kia thôi miên, hắn bỗng nhiên kích động, tấn công về phía mình.
Cũng vào lúc đó, Uất Trì Tà Dịch đã lao vào, chặn công kích của hắn ta.
Dường như, hắn chưa kịp tránh né.
Bởi vì lúc đó võ công của người kia đã không có bao nhiêu, cho dù là sau cùng ngươi thoạt nhìn kinh khủng một chút , nhưng lực độ cũng không lớn.
Hơn nữa, lúc đó Tà Dịch nói không có việc gì, Đông Phương Ngữ Hinh cũng liền không để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ. . .
Nếu như nói Tà Dịch gần đây có cái gì bất đồng, một lần ngoại lệ duy nhất, chỉ là một chưởng lần đó thôi.
Vậy coi như là bị thương sao?
Lúc đó một chút phản ứng cũng không có.
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên giơ tay lên muốn đi túm y phục của Uất Trì Tà Dịch .
“Hinh nhi, làm sao vậy?”
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh muốn giúp mình cởi y phục, chuyện này nếu như ở. . .
Nhà trọ, chỉ hai người bọn họ, hắn sẽ rất cao hứng. . .
Mặc dù là hiện tại Đông Phương Ngữ Hinh mang bầu, không thể làm gì cũng không sao cả.
Nhưng lúc này. . .
Trong rừng, bọn Nữ vương, quốc sư, tiểu Hoan Hoan đều ở đây, Đông Phương Ngữ Hinh có phải hơi nhiệt tình quá hay không?
“Chớ lộn xộn. . .”
Bắt lại tay của Tà Dịch , Đông Phương Ngữ Hinh quả quyết giúp hắn cởi quần áo ra.
“Hinh nhi, có cái gì không đúng sao?”
Nữ vương biết Đông Phương Ngữ Hinh tất nhiên là nghĩ tới điều gì, nữ nhi của bà , sẽ luôn luôn không lỗ mãng như thế.
“Hắn đã từng bị thương qua, ta muốn nhìn một chút lưng của hắn . . .”
Đã từng bị thương ?
Mọi người không giải thích được, ngay cả Uất Trì Tà Dịch cũng không hiểu:
“Ta chưa từng bị thương qua nha. . .”
Tại sao hắn không nhớ được chứ?
“Ngày đó, ngươi giúp ta ngăn trở kia thoáng cái. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh nhắc nhở ngay, Tà Dịch vừa nghe, không thèm để ý cười:
“Lần kia à, công kích của người kia , ngứa gần giống như gãi ngứa. .”
Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, gãi ngứa, gãi ngứa, ngươi còn không né tránh? Đừng nói cho nàng đó chẳng qua là khổ nhục kế của hắn .
Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh cuối cùng cởi y phục của hắn, lộ ra cơ thể trần truồng ——
“Không biết xấu hổ. . .”