Mục lục
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phương Ngữ Hinh xuất ra thấy được là vừa vặn.

“Hu hu......”

Uất Trì Hiểu Hiểu không biết hiện tại chính mình nên nói cái gì, có thể nói cái gì, trong lòng nàng rất loạn.

“Ai nha, đại trưởng lão, ngươi nói Uất Trì Hiểu Hiểu mới như vậy, ngươi làm sao có thể cùng nàng......”

Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh không đồng ý nói:

“Cho dù là ngươi thích nữ nhân, cũng nên tìm người lớn một chút ...... Ngươi đây là trâu già gặm cỏ non, để Uất Trì Hiểu Hiểu làm sao gặp người a......”

“Hu hu......” Uất Trì Hiểu Hiểu khóc càng lớn tiếng .

Nghĩ đến Uất Trì Hiểu Hiểu nàng, ở Thiên Thương đảo cũng coi như là người đúng đầu, nếu như để cho bọn họ biết chính mình cùng đại trưởng lão cùng nhau, vậy chẳng phải là......

Cũng doạ chết người rồi, không bằng nàng chết cho quên đi......

Nghĩ vậy, nàng dứt khoát nhổ xuống trâm cài tóc, đối với cổ liền đâm tới.

Tay Đông Phương Ngữ Hinh vừa nhấc, chặn thế đâm kia:

“Chết tử tế không bằng lại còn sống, Uất Trì Hiểu Hiểu, ngươi cần gì phải cương liệt như vậy đâu?”

Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, thở dài:

“Ta biết chuyện hôm nay, ai cũng chẳng ngờ phát sinh, nhưng hiện tại đã phát sinh, chúng ta cũng chỉ có thể...... Tận lực giải quyết hoàn mỹ thôi? Tà Dịch, chàng để cho người ta đi thông tri nhị trưởng lão một chút, đúng rồi, việc này trước tạm thời giữ bí mật đi, dù sao, danh tiết nữ nhân rất trọng yếu......”

Lời này, nhưng là theo góc độ của Uất Trì Hiểu Hiểu mà nói .

Hợp tình hợp lý, nhưng Uất Trì Hiểu Hiểu nghe xong, lại cảm giác kia chẳng qua là châm chọc.

Nàng đối với Uất Trì Tà Dịch là có ý, nhưng......

Hay là, đây là chủ ý của Đông Phương Ngữ Hinh? Nàng đã sớm xuất quan rồi sao?

Nàng cố ý thiết kế chuyện này, vì......

Làm cho chính mình xấu mặt sao?

Nghĩ đến kết cục của Uất Trì Nhu Y, nàng biết nữ nhân này hoàn toàn làm được.

Hai mắt hung hăng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nếu là ánh mắt có thể giết người, Đông Phương Ngữ Hinh đã sớm chết trăm ngàn lần.

Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy hận ý kia, Đông Phương Ngữ Hinh triệt để không nói gì:

Đây là nàng trêu chọc ai a, tại sao một đám đều xem chính mình không vừa mắt đâu?--

Đều là chàng chọc họa!!

Đông Phương Ngữ Hinh hung hăng trừng mắt nhìn Uất Trì Tà Dịch, Uất Trì Tà Dịch càng vô tội:

Hắn cái gì cũng không có làm, càng không trêu chọc ai a.

Xem hai người mắt đi mày lại, Uất Trì Hiểu Hiểu càng hận.

Chính là, lúc này, nàng đã cùng đại trưởng lão như vậy, cho dù là nàng lại tức giận, lại ghen tị, lại có ích lợi gì đâu?

Tôn quý như Uất Trì Tà Dịch, hắn là thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo, võ công của Đông Phương Ngữ Hinh không có xứng với hắn, mà trong sạch của mình cũng không có, đừng nói là đứng ở bên người hắn, cho dù là xách giày cho hắn cũng không xứng.

Uất Trì Hiểu Hiểu hoàn toàn hết hi vọng .

Trong phòng ánh mắt chém giết lợi hại, mà đảo chủ lại là đau đầu --

Ông cũng không biết đến cùng chỗ nào sai lầm rồi, làm sao có thể bại lộ lớn như vậy đây?

Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh đã xuất quan, muốn cấp nữ nhân khác cho Uất Trì Tà Dịch, khẳng định không có khả năng tiến hành thuận lợi rồi.

Muốn phân tán tâm của Uất Trì Tà Dịch đối với Đông Phương Ngữ Hinh, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Còn có, thế hệ sau của Thiên Thương đảo a, con cháu a, đều gửi gắm ở trên người Đông Phương Ngữ Hinh.

Hiện tại ông cũng không có ý tưởng khác, liền hi vọng bọn họ bình an, nhanh chóng sinh tôn tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK