Mục lục
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: voi còi

“Có ánh sáng......”

Nữ vương hưng phấn muốn đi qua, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng ngăn cản nói:

“Đợi chút......”

Nữ vương vội vàng dừng lại, quay đầu không hiểu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh.

“Phương diện này không biết sẽ có cái gì, thể lực của chúng ta đã hao phí không ít, nhanh chóng khôi phục......”

Nàng quăng cho mỗi người một viên đan dược, mọi người vội ăn vào, ngồi xuống khôi phục.

Bởi vì có đan dược, chỉ hai cái canh giờ, công lực của bọn họ đã khôi phục không sai biệt lắm.

Xem mọi người đều chuẩn bị tốt, Đông Phương Ngữ Hinh đứng lên, đi phía trước mặt.

“Hinh Nhi...... Ta đến......”

Uất Trì Tà Dịch kéo Đông Phương Ngữ Hinh lại, phía trước khả năng có nguy hiểm, hắn làm sao có thể để Đông Phương Ngữ Hinh đi qua mạo hiểm?

“Tà Dịch...... Vẫn là ta đi......”

Nàng cũng không muốn cho hắn gặp chuyện không may, Đông Phương Ngữ Hinh cố chấp nói.

“Ta đến đây đi......”

Không đợi bọn họ phản ứng, quốc sư trước hết nhảy xuống, nữ vương nóng nảy vội đuổi theo, đây là thân nhân duy nhất của bà.

“Phương diện này không có việc gì, có thể xuống dưới......”

Quốc sư nhìn quét chung quanh liếc mắt một cái, lớn tiếng hô.

Uất Trì Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh cùng nhau đi qua, đương nhiên, Hoan Hoan hiện tại tự mình đi, bởi vì có ánh sáng, cũng không sợ lạc mất bé.

Tiểu Nhạc Nhạc nằm ở trong lòng bé, ăn đan dược, tiểu gia hỏa này tinh lực đặc biệt tốt --

KHông gian phía dưới rất rộng lớn, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn quét một vòng, cái này như là cái tầng hầm ngầm, nhưng mà......

Tầng hầm ngầm không nhìn thấy giới hạn.

Mà trong phòng này, ánh sáng cũng không phải rất chói mắt, về phần cái gì phát ra, bọn họ cũng không rõ ràng.

Mặc dù có ánh sáng, nhưng mọi người vẫn không có tách ra như cũ, bọn họ cẩn thận đi tới, càng như vậy, sẽ càng thêm cẩn thận.

Không biết đi bao lâu rồi, cuối cùng thấy được một cái cửa.

Trên cửa, có kiểu chữ cổ xưa, hình như do thời gian quá lâu, những chữ kia có phần bị bóc ra.

“Địch Thêm chi mộ......”

Đọc những chữ phai màu kia, Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu hỏi:

“Mộ sao?”

Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, xem ý tứ của chữ này, chắc là vậy.

“Vậy Địch Thêm kia là ai?”

Tha thứ nàng không biết đi?

Nàng đến thế giới này không lâu, tự nhiên sẽ không biết nhiều lắm.

Mà thời gian đến bên này càng ngắn, rất nhiều chuyện, lại càng không biết.

“Ta cũng không có nghe nói qua......”

Uất Trì Tà Dịch quay đầu nhìn về phía hai người kia, quốc sư lắc đầu, cũng không biết.

“Người này, hình như ta có xem qua trên một quyển sách...... Đúng, Địch Thêm, một người rất xa xưa......”

Nữ vương cẩn thận nhớ lại, lúc ấy chỉ là vội vã nhìn thoáng qua, vẫn chưa nghiên cứu cẩn thận.

“Người suy nghĩ một chút... Có lẽ, đối với chúng ta hữu dụng......”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn nàng, nữ vương gật gật đầu:

“Ta nhớ ra rồi...... Người này, cách chúng ta rất xa, đại khái là người mấy ngàn năm trước, nghe nói, ông ta đã từng tu luyện đến tiên đỉnh, đã từng dùng qua rất nhiều phương pháp, muốn ý đồ đột phá tiên đỉnh, nhưng luôn luôn không thành công, nhưng không biết mộ của ông ấy, vì sao tại đây.... ....”

Tiên đỉnh, tầng cao nhất......

Mọi người ảm đạm......

Bây giờ tu luyện, tầng thấp nhất là khí chi tiên, sau đó phía trên là khí tiên.

Như bốn người bọn họ, tuy rằng thực lực có sai khác, nhưng hiện thời bọn họ lại đều thuộc loại cấp độ khí tiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK