Tương tự , cậu không dám vi phạm lời nói của phụ thân .
Lúc này Đông Phương Ngữ Hinh cũng không thấy ánh mắt của U Huyền , nàng không muốn nhìn thấy U Minh Vương, nam nhân thay đổi khó lường này .
“ Vâng, phụ thân. . . . . .”
Cuối cùng U Huyền cúi đầu lui ra ngoài, U Minh Vương đứng ở cửa, nhìn cái bóng lưng cao ngạo kia .
Nàng không giống với nữ nhân khác , hoàn toàn không giống nhau.
Cũng đến lúc này, lại vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trước .
Không để chính mình vào mắt như vậy .
Có lẽ, đây là thói hư tật xấu của nam nhân , càng không chiếm được , lại càng là muốn có được nàng.
Nếu như Đông Phương Ngữ Hinh, kiêu ngạo, lạnh như băng, cao ngạo, giống như huyết liên ( Hoa sen có màu đỏ như máu ) trên vách núi đen vạn trượng.
Hắn biết rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng kia, nhưng. . . . . .
Hắn lại không khống chế được bản thân xúc động muốn ngắt lấy .
Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .
Ánh mắt của U Minh Vương tối sầm, nữ nhân này, thật đúng là đủ cao ngạo mà?
“Một đêm đã qua , đêm động phòng hoa chúc của Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh kia , nghe nói đúng là rất phấn khích . . . . . .”
U Minh Vương thản nhiên nói xong, thân mình Đông Phương Ngữ Hinh cứng đờ ——
Đêm qua, hắn phá hủy cái Thủy Tinh Cầu quan sát kia.
Nàng chưa kịp nhìn thấy tình huống sau đó, nhưng U Minh Vương có một quả cầu như vậy , nói không chừng, sẽ có cái thứ hai. . . . . .
Nói như vậy, hắn thật sự thấy được?
Nhìn thấy việc Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh kia cùng một chỗ ấy . . . . . .
Trái tim, có chút đau đớn.
Tay của Đông Phương Ngữ Hinh gắt gao nắm chặt lại, nàng không tin, không tin Uất Trì Tà Dịch lại không phân biệt được chính mình.
Nhưng. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh kia, hầu như đã đến mức lấy giả đánh tráo, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không phân biệt rõ ràng lắm .
Uất Trì Tà Dịch, sẽ thấy rõ ràng hơn bản thân mình sao?
Một đêm như vậy , có tính là phản bội không ?
Trên đời này, có loại phản bội bất đắc dĩ nhất, vậy đó là, ngươi có biết đối phương phản bội ngươi, nhưng không có lý do đi trách móc nặng nề đối phương .
Đông Phương Ngữ Hinh là một người có tính thích sạch sẽ, đối với cảm tình, mặc kệ là tinh thần vẫn là trên thân thể, nàng đều không muốn đối phương phản bội chính mình.
Nàng cũng tin tưởng Uất Trì Tà Dịch, hắn đối với mình chân thành, nhưng một người hầu như có thể lấy giả đánh tráo mình ở bên cạnh hắn. . . . . .
Hơn nữa vừa vặn là lúc bọn họ động phòng , chính mình không hề đoán trước bị người ta thay đổi. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh không biết hắn có thể phân biệt ra hay không , nếu như không phân biệt được, trong lòng nàng thật ra là có chút để ý .
Nhưng. . . . . .
Loại phản bội bất đắc dĩ này , thậm chí nàng cũng không biết làm sao trách cứ hắn.
Uất Trì Tà Dịch, ta thật sự hi vọng chàng có thể phát hiện, chẳng sợ. . . . . .
Là ở lúc quan trọng cuối cùng .
Cũng có thể nha. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh yên lặng nói , sắc mặt của nàng cũng không dễ nhìn.
Chính là, nàng càng biết mục đích của U Minh Vương , cho nên nàng vẫn lựa chọn che dấu như cũ .
Có đôi khi, trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất ——
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi sợ ư?”
U Minh Vương nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, vẻ mặt ý cười hỏi.
“Sợ cái gì?”
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, trên mặt khôi phục lạnh nhạt như trước.
“Uất Trì Tà Dịch và nữ nhân khác động phòng. . . . . .”
U Minh Vương lặp lại lời nói, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười:
“Nhưng ở trong lòng hắn, nữ nhân đó là ta. . . . . . Đúng hay không?”