“Phụ thân, đừng tìm con nói chuyện con nối dòng, con và Hinh Nhi nhất định sẽ sinh một đứa nhỏ nữa . . . . . .”
Chết tiệt, tại sao sẽ không để hắn yên tĩnh một chút chứ?
Một chuyện còn chưa lắng xuống, lại thêm một chuyện cứ kéo đến theo , hắn cũng mệt chết đi , được không?
“Tà Dịch, phụ thân cũng không có ý định ép buộc con, nhưng, đừng quên thân phận của con. . . . . . Còn có, dân chúng chờ mong đối với con . . . . . .”
Đảo chủ biết tính của Tà Dịch , hắn đúng là một người cố chấp.
Thay giọng nói thấm thía , có lẽ như vậy, Tà Dịch sẽ cân nhắc đến ý kiến của ông.
Nhưng ép buộc nó thú người, thế thì quả là không được. . . . . .
Bởi vì. . . . . .
Uất Trì Tà Dịch, nếu như ngươi dồn ép hắn quá chặt, nói không chừng. . . . . .
Hắn sẽ đi con đường càn cực đoan .
“Nếu như làm thiếu đảo chủ nhất định phải thú rất nhiều nữ nhân, vậy phụ thân, con sẽ vứt bỏ thân phận này đi. . . . . .”
Từ lúc còn rất nhỏ hắn chính là thiếu đảo chủ, bởi vì thân phận ở đây, làm cái gì hắn cũng cố gắng gấp bội .
Tuy rằng thiên phú không sai, rất cao, nhưng cho dù là thiên phú của ngươi có cao, muốn đạt được thành tựu, thì cũng phải càng cố gắng thêm gấp bội .
Cho nên. . . . . .
Hắn mệt chết đi, may mắn . . . . . .
Ngay tại lúc hắn cho rằng cả đời mình đều sẽ trôi qua như vậy , hắn gặp Đông Phương Ngữ Hinh.
Bắt đầu là một sai lầm , nhưng có một kết cục hoàn mỹ .
Đặc biệt tiểu Hoan Hoan, đó quả thực chính là lên trời ban ân cho hắn lễ vật ngoài ý muốn.
Hắn từng nghĩ bọn họ cố gắng nhanh chóng sinh thêm một đứa nhỏ, nếu như Đông Phương Ngữ Hinh lại mang thai, tất nhiên hắn ở cạnh nàng chiếu cố một tấc cũng không rời .
Tuyệt đối sẽ không rời đi, để cho nàng lo lắng, sốt ruột .
Nhưng không thể ngờ được, các loại trở ngại không dứt.
Cho tới bây giờ, thậm chí phụ thân đã bị chinh phục cũng làm cho hắn cưới tiểu thiếp.
Hinh Nhi đã từng nói, nếu như. . . . . .
Có một ngày hắn dám có nữ nhân khác , nàng tất nhiên. . . . . .
Sẽ rời hắn đi. Thật ra hắn chưa bao giờ nghĩ tới cùng một chỗ với nữ nhân khác .
“Con. . . . . . Uất Trì Tà Dịch, con vì một nữ nhân, thế nhưng ngay cả Thiên Thương Đảo cũng không cần ư?”
Nghe thấy Uất Trì Tà Dịch lại không cần nghĩ ngợi nói từ bỏ thân phận thiếu đảo chủ, đảo chủ tức giận chỉ vào đầu của hắn, hét lớn.
“Con chưa nói không cần Thiên Thương Đảo, nếu như Thiên Thương Đảo có chuyện cần, con sẽ không thờ ơ đứng nhìn . . . . . .”
Vẻ mặt Uất Trì Tà Dịch kiên định nhìn đảo chủ, nói từng chữ từng chữ :
“Nhưng nếu như để cho con phản bội Hinh Nhi, con tình nguyện không cần vị trí thiếu đảo chủ . . . . . Phụ thân, Hinh Nhi tôn trọng người, hơn nữa, nàng đối với Thiên Thương Đảo chúng ta như thế nào người cũng rõ ràng, dù sao người cũng đừng để nàng đau lòng. . . . . .”
Nói xong, Uất Trì Tà Dịch cũng không chờ đảo chủ nói chuyện, trực tiếp xoay người đi . . . . . .
Nhìn cái bóng lưng cao ngạo kia , đảo chủ không nghi ngờ hắn nói được thì làm được.
Đứa nhỏ cố chấp này, chẳng lẽ hắn sẽ không nghĩ lại, bây giờ Đông Phương Ngữ Hinh đã không xứng đứng ở bên cạnh hắn ư?
Thật ra ông rất thích Đông Phương Ngữ Hinh .
Nhưng. . . . . .
Suy nghĩ của những người khác trên đảo , ông cũng không thể coi thường, bởi vì ông là đảo chủ, tất cả phải xuất phát từ lợi ích của Thiên Thương Đảo ——
“Đảo chủ. . . . . .”
Đại trưởng lão từ bên cạnh đi ra, đảo chủ thở dài:
“Ngươi cũng thấy đấy, hắn vẫn hoàn toàn không có ý định nhượng bộ chút nào . . . . .”
“Thuộc hạ biết, chính là. . . . . .”