Lại càng không tin tưởng nam nhân, bọn họ đã nhìn quen nam nhân dối trá, giỏi thay đổi, cho nên......
Mà bây giờ......
Thời gian mới có bao lâu, Đông Phương Ngữ Hinh liền thay đổi......
Như vậy chứng minh cái gì? Có phải hay không, có một ngày cô cũng sẽ biến thành cái dạng này?
Bỗng nhiên Vu Thiển Thiển có chút không thể tin được.
Cô che miệng, hai mắt trừng lớn, tròn tròn, không thể tin được hỏi:
“Hâm Nhi, chẳng lẽ mình thật sự cũng sẽ......”
Thích một người nam nhân sao?
Cô không thể tin được, có lẽ......
Thật sự là cô không tưởng tượng ra cô thích nam nhân lại như thế nào a.
“Ha ha, mình cũng không rõ ràng, dù sao, ai cũng không có bản lãnh biết trước, chỉ là......”
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Thiển Thiển, người con gái mỹ lệ đáng yêu này.
“Cậu tốt đẹp như vậy, thật là cần một người nam nhân cực kì xuất sắc che chở ......”
“A...... Hâm Nhi, người ta mới không cần đâu?”
Chính cô như bây giờ như vậy là tốt rồi a, cô không cần bị người che chở cái gì.
“Ha ha, Thiển Thiển, một ngày nào đó cậu sẽ biết ”
“Hắn cho cậu lo lắng nhưu vậy, Hâm Nhi, bộ dáng hắn như thế nào a......”
Thiển Thiển rất hiếu kỳ, là nam nhân có bộ dạng như thế nào, thu phục được tâm của Đông Phương Ngữ Hinh đây?
Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, cầm lấy bút đến, may mắn ở cổ đại luyện một đoạn thời gian, tuy rằng......
Không thể so sánh với đại sư, nhưng tốt xấu cũng sẽ viết vẽ một chút.
Nàng vội vàng viết, vẽ, rất nhanh xuất hiện hình dáng một người nam nhân ......
Nam nhân này, thật là......
Vu Thiển Thiển trầm tư, nếu đây là nam nhân Hinh Nhi thích, thật sự là có thể làm cho người ta tiếp nhận.
Thật là xuất sắc, nam nhân như vậy, nếu là đi đến hiện đại của chúng ta, phỏng chừng tất cả minh tinh điện ảnh vua màn ảnh đều thoái vị, soái khí, bức người, trách không được sẽ làm Đông Phương Ngữ Hinh khăng khăng một mực thích như vậy?
Chỉ là, sau khi vẽ xong nam nhân này, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có dừng lại.
Bút vẫn chạy trên giấy như cũ, lúc trước Đông Phương Ngữ Hinh cũng không vẽ tranh, nhưng bây giờ......
Thiển Thiển tò mò xem, nhìn thấy bên người nam nhân kia, bỗng nhiên hơn cái tiểu cô nương......
Đây là......
Bỗng nhiên Vu Thiển Thiển hiểu được, đây là Tiểu Hoan Hoan, Đông Phương Ngữ Hinh đã từng nói qua......
Nhưng, thật sự quá đáng yêu, bé có chút di truyền từ nam nhân kia, mà có chỗ không giống, chính là......
Hâm Nhi ở thời không kia sao?
Vu Thiển Thiển có chút hiếu kỳ, không biết bên kia Hâm Nhi là bộ dáng gì?--
“Hâm Nhi, còn thiếu một người a......”
Tranh vẽ đã có hai người, thiếu một người.
Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu nhìn Vu Thiển Thiển, Thiển Thiển cười nói:
“Cậu đâu......”
Cô? Đông Phương Ngữ Hinh chua sót cười, thậm chí cô đều không biết......
Chính mình có thể trở về hay không, tuy rằng cô vẫn luôn nỗ lực, nhưng nỗ lực này, lại không có phương hướng.
Cũng không có......
Ai, không biết kết quả cuối cùng, rất có thể, hết thảy tất cả chẳng qua là vô dụng.
Nhưng, có đôi khi người chính là như vậy, cho dù là biết là vô dụng, vẫn như cũ sẽ tiếp tục kiên trì, sẽ không buông tay.
“Hâm Nhi, mình muốn nhìn bộ dáng của cậu một chút ......”
Có thể khiến cho một người nam nhân khăng khăng một mực yêu thương như vậy, Hâm Nhi bên kia, tất nhiên cũng là một đại mỹ nữ.
Dù sao, chuyện hoàng tử cùng cô bé lọ lem, bình thường rất ít xuất hiện .
“Được......”