Thậm chí , làm thuộc hạ của hắn ta.
Ảo giác, có lẽ là ảo giác, người kia, căn bản sẽ không phải Tà Dịch.
“Hinh Nhi. . . . . .”
Giúp đỡ Đông Phương Ngữ Hinh đến một bên ngồi xuống, quốc sư lo lắng nói :
“Ngươi làm sao có thể nghĩ rằng hắn là. . . . . .”
Hắn không biết nới với Đông Phương Ngữ Hinh , hoặc là an ủi nàng như thế nào, bởi vì hắn cũng có cái cảm giác kia ——
Người kia, chính là Tà Dịch.
“Ngươi cũng cảm giác được không có khả năng phải không?”
Hai mắt Đông Phương Ngữ Hinh mê mang nhìn quốc sư, cuối cùng, cười chua sót:
“Có lẽ, chúng ta đều cảm giác sai rồi, chúng ta không thấy được mặt của hắn , hắn không phải Uất Trì Tà Dịch. . . . . .”
Chuyện này. . . . . .
Hi vọng như thế.
Quốc sư âm thầm nói , nhưng trong lòng hắn, thì cũng càng hoài nghi hơn.
Không ai hiểu rõ Uất Trì Tà Dịch hơn Đông Phương Ngữ Hinh, cảm giác của nàng luôn luôn là chuẩn nhất .
Chuyện này nếu đổi thành lúc bình thường, Đông Phương Ngữ Hinh tất nhiên sẽ nói không chút do dự , trực giác của ta là đúng .
Nhưng hôm nay, dưới tình huống như thế. . . . . .
Hắn trầm mặc , nếu là thật sự như thế, vậy Hinh Nhi nên làm thế nào?
“Hinh Nhi, có lẽ, thật sự chỉ là tương tự mà thôi. . . . . .”
Lúc này, chỉ hy vọng người kia không phải Uất Trì Tà Dịch, nếu không. . . . . .
“Đúng vậy nha, chỉ là tương tự mà thôi, hắn không phải Uất Trì Tà Dịch, Tà Dịch sẽ không thể không biết ta. . . . . .”
Cái kia, từng chính là chết cũng sẽ bảo vệ chính mình, làm sao có thể quên đi mình chứ?
Nhưng. . . . . .
Tà Dịch trúng độc , nàng biết.
Độc kia có liên quan với Long vương , cũng biết.
Độc kia có thể tạo ra ác mộng, nàng càng biết.
Vậy. . . . . .
Độc kia. . . . . .
Có thể trực tiếp khống chế hắn lại hay không , làm cho hắn trở thành con rối của Long vương ?
Đông Phương Ngữ Hinh không dám, cũng không thể tưởng tượng.
Bởi vì vừa nãy, theo biểu hiện kia đến xem, hắn một chút cũng không nhận ra chính mình.
Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, biểu tình, chỉ muốn phản ứng tâm tính của một người , còn có cái gì khác .
Nàng xem , cẩn thận quan sát , hắn không có một tia bối rối, nói rõ hoàn toànsẽ không nhận ra chính mình.
“Hinh Nhi, nếu như. . . . . . Nếu như hắn đúng là Tà Dịch, vậy. . . . . .”
Quốc sư bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt hắn lập tức liền thay đổi:
“Hinh Nhi, ngươi nói đan dược còn có thể kiên trì mấy ngày?” ——
Long vương không động thủ, là vì chuyện đan dược .
Nếu như. . . . . .
Luyện đan thất bại, Long vương tất nhiên sẽ không bỏ qua bọn họ.
Mà lúc đó, bọn họ sẽ đối phó học viện Tinh Anh .
Đông Phương Ngữ Hinh vốn là bố trí trận pháp, có thể tạm thời ngăn cản bọn họ tiến công.
Nhưng nếu như cái Hắc sử thật là Tà Dịch, vậy. . . . . .
Trận pháp của Đông Phương Ngữ Hinh , dường như đã không có tác dụng .
Vấn đề này rất nghiêm trọng, nếu như Long vương trực tiếp đi qua, vậy học viện Tinh Anh khả năng đã trực tiếp xong rồi .
“Ta. . . . . . Chắc là không kiên trì được mấy ngày . . . . . . Quốc sư, nhanh chút, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghĩ đến chuyện này, tuy rằng nàng vẫn tự nói với mình đây không phải là Tà Dịch, nhưng. . . . . .
Nàng không thể không lo lắng ngộ nhỡ đúng thì sao?
Cũng có thể, Long vương sẽ có tính toán khác cũng không nói trước được.
Không, không được, nàng phải chạy trốn, nàng không thể chờ ở đây .
Vội vàng lấy ra không gian ẩn thân , Đông Phương Ngữ Hinh nhìn quốc sư một cái, gật gật đầu, hai người đều chui vào.
Trong phòng hai người đã biến mất như vậy , bọn họ phải đi đường khác, chỉ hy vọng tất cả sẽ thuận thuận lợi lợi .