Phó Thịnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước lạnh lẽo cọ rửa, lúc này mới áp chế được một xíu khát vọng ngo ngoe trong cơ thể.
Đáng chết.
Từ lúc nào năng lực tự kiềm chế của anh trở nên kém như vậy?
Trước kia đã có lúc nào chật vật như vậy chưa?
Tô Ảnh có chỗ nào tốt?
Có chỗ nào xứng để anh xúc động như thế...?
Suy nghĩ đến đây, trong lòng Phó Thịnh bỗng nhiên lại bắt đầu cãi lại cho Tô Ảnh: thật ra cô cũng rất tốt. Hiểu chuyện, yên tĩnh. Chưa từng nghĩ tới thấy người sang bắt quàng làm họ, càng không nghĩ tới muốn mượn anh làm mưa làm gió...
Khoan đã!
Mình có hỗ nào không tốt?
Mình thân là đại thiếu gia Phó gia, thiên chi kiêu tử, phụ nữ muốn bò lên giường anh nhiều vô số kể, Tô Ảnh dựa vào cái gì mà không muốn bò?
Hả? Dám ghét bỏ bản thiếu gia?
Thật sự là quá to gan!
Phó Thịnh đột nhiên tắt vòi hoa sen, quấn khăn tắm quay người trở về phòng, định tìm Tô Ảnh tính sổ.
Thế nhưng lại phát hiện Tô Ảnh đã quấn chăn của anh chạy về phòng của cô.
Điều này khiến lửa giận của Phó Thịnh bỗng dưng bay sạch.
Hừ, coi như cô chạy nhanh!
Phó Thịnh lau khô tóc, nằm phịch xuống giường, chóp mũi lượn lờ mùi hương của Tô Ảnh như có như không.
Không ngờ anh không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại hình như còn hơi thích.
Phó Thịnh cố chấp cho rằng, Tô Ảnh vì cố ý lấy lòng anh, cho nên đặc biệt dùng mùi hương mình thích để tắm rửa, song lại chết sống không chịu thừa nhận, từ đầu tới cuối Tô Ảnh không hề đổi loại sữa tắm.
Mà khi Phó Thịnh vọt vào phòng tắm, Tô Ảnh cũng triệt để hoàn hồn.
Cô lập tức che kín khuôn mặt nóng lên của mình, thầm oán hận.
Trời ạ!
Vừa rồi mình đã làm gì?!
Mình chẳng những không đẩy Phó Thịnh ra, lại còn chờ mong nụ hôn của anh ta?
Tô Ảnh a Tô Ảnh, mày hãy tỉnh lại đi!
Mày có có tài đức gì mà một bước lên trời trở thành trợ lý sinh hoạt của đại thiếu Phó gia, đây đã là ông trời ban ân, mày lại còn dám hi vọng xa vời điều gì khác à?
Quả nhiên to gan!
Phó Thịnh là ai?
Đó là thiên chi kiêu tử đấy!
Phó gia có địa vị gì?
Là tập đoàn hàng đầu trong nước!
Đâu phải người mày có thể nhớ nhung được?
Tô Ảnh hận không thể cho mình một bạt tai, thức tỉnh sự lỗ mãng của mình.
Phó Thịnh vội vã xông vào phòng tắm như vậy, có lẽ cũng chê đến gần mình đúng không?
Trợ lý Mộc Minh đã sớm nói, Phó Thịnh ghét nhất phụ nữ đến gần. Hôm nay mình phạm sai lần lớn như thế, không biết ngày mai liệu có bị đuổi việc hay không...
Tô Ảnh nghĩ như vậy, lập tức ngồi không yên, quấn chăn của Phó Thịnh chạy trở về phòng của mình như một làn khói, làm đà điểu giả bộ như đêm nay không hề xảy ra chuyện gì.
Hai người ăn ý không ai nói đến chuyện này, chỉ mang theo tâm tư riêng của bản thân chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, không đợi Tô Ảnh mở miệng nói xin lỗi, Phó Thịnh đã nói: "Hôm nay tôi có hẹn, cô cứ làm việc của mình đi."
Tô Ảnh cẩn thận vâng một tiếng, không dám hỏi ý kiến Phó Thịnh xử lý chuyện xảy ra tối hôm qua.
Phó Thịnh đã không mở miệng tìm lý do đuổi việc mình, vậy nghĩa là cô sẽ không bị sa thải đúng không?
Tô Ảnh cẩn thận suy nghĩ.
Phó Thịnh không quay đầu lại quay người rời đi, không nhìn Tô Ảnh thêm nữa.
Điều này khiến Tô Ảnh thở phào.
Quá tốt rồi!
Quá cửa rồi!