Tô Ảnh thay quần áo làm việc ra mặc vào quần áo của mình.
Sắc mặt trầm trọng sửa sang lại quần áo, mặc kệ hôm nay Điền Mỹ Hòa nói cái gì, cô cũng tuyệt đối không chịu thoái nhượng.
Điện thoại vang lên, Tô Ảnh nhìn lướt qua màn hình sau đó nghe máy: “Alo?”
Điền Mỹ Hòa nói: “Tô Ảnh, tôi biết cô hận tôi nhưng tôi cũng có nhiều bất đắc dĩ. Trước kia là tôi không tốt, luôn ỷ mình hơn cô 2 tuổi nên bắt nạt cô. Hiện tại tôi biết sai rồi, tôi sẽ xin lỗi cô ở trước mặt mọi người.”
Xin lỗi cô trước mặt mọi người sao?
Không, cô không cần.
Chị ta nên xin lỗi Tự Thuật Phong Nguyệt thì đúng hơn.
Cô không phải tới để nghe lời xin lỗi cho bao nhiêu uất ức đã chịu mà tới vì lấy lại trong sạch cho Tự Thuật Phong Nguyệt.
Điền Mỹ Hòa tiếp tục nói: “Tô Ảnh, cô nhất định phải tới đấy. Nếu cô không tới, tôi sẽ không xin lỗi. Cô cũng biết mà, tôi nói được thì làm được.”
Lúc này Tô Ảnh mới nói: “Được rồi, tôi sẽ tới đúng giờ.”
Nghe thấy Tô Ảnh đảm bảo, lúc này Điền Mỹ Hòa mới yên tâm nói: “Được rồi, không gặp không về.”
Điền Mỹ Hòa tắt máy, Tô Ảnh không nhịn được nhắn tin cho Tự Thuật Phong Nguyệt: “Đại thần, lần này tôi sẽ lấy về câu trả lời thỏa đáng cho anh.”
Tự Thuật Phong Nguyệt không nhắn lại.
Tô Ảnh cầm di động cười khổ.
Đúng vậy, người ta còn nói gì nữa?
Rõ ràng là lòng tốt kéo mình về hợp tác kết quả mình không cẩn thận liên lụy người ta.
Cô đâu còn thể diện mà đi xin người ta tha thứ cho?
Tô Ảnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cầm theo túi xách xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Khách sạn Quốc Hưng.
Ngoài cửa tụ tập vô số người, càng ngày càng đông.
Không chỉ có truyền thông, còn có không ít fans tới, còn mang biểu ngữ thảo phạt đoàn làm phim Đại đế nuốt trời và Điền Mỹ Hòa.
Đoàn làm phim không xuất hiện, toàn bộ hội trường ngoài phóng viên và fan thì chính là bảo vệ giữ gìn trật tự.
Đến giờ Điền Mỹ Hòa vẫn chưa xuất hiện.
“Người đàn bà vô sỉ kia không phải là sợ hãi không dám tới đấy chứ?” Trong đám người có người không nhịn được mở miệng hỏi: “Cũng đúng thôi, gây ra gièm pha lớn như vậy còn dám xuất hiện thì da mặt dày đến mức nào chứ.”
“Đúng đấy, ngay từ đầu con nhảy nhót vui vẻ lắm. Một mực chắn chắn đó là bài hát cô ta sáng tác. Hiện tại chúng ta lấy ra được chứng cứ thì bắt đầu giả vờ uất ức, cho ai xem chứ. Dù cô ta không phải là người sao chép chỉ cần hành vi tác phẩm của người khác cũng đủ vô sỉ rồi.”
“Hôm nay chúng ta mặc kệ cô ta có phải là người mua tác phẩm hay không cũng phải bắt được kẻ sao chép đáng giận đó. Nhìn xem rốt cuộc là ai không biết xấu hổ dám sao chép tác phẩm của Phong Nguyệt đại đại nhà chúng ta. Haha, trên đời này còn có người mặt dày như thế, sao chép tác phẩm của Đại đại còn dám mang đi bán.”
“Không sai! Hôm nay chúng ta nhất định không thể buông tha kẻ sao chép đáng giận đó được. Phải ủng hộ cho Đại đại nhà chúng ta.”
“Đúng vậy, lên tiếng ủng hộ vì Đại Đại!” các fans khác cũng sôi nổi đáp lại.
Sau đó toàn bộ nơi hội trường vang lên tiếng fans đòi thảo phạt: “Nhanh giao ra kẻ sao chép, trả lại cho Đại đại câu trả lời thỏa đáng.”
Không ít truyền thông xung quanh đều nhắm màn hình về phía bọn họ.
Đám fans càng ra sức kêu hơn.