Đầu bếp trưởng là chú Ngụy vừa nghe vậy liền lập tức chỉ phòng bếp sau lưng: "Được, nguyên liệu ở đó hết, không tìm được thì nói tôi một câu."
Nói xong, không đợi Phó Thịnh trả lời, chú Ngụy đã nhanh chân vui vẻ chạy ra ngoài tám chuyện với người khác.
Tô Ảnh nhìn theo bóng lưng của chú Ngụy, không nhịn được bật cười ra tiếng, nói: "Phó tổng, tôi đột nhiên phát hiện người trong Phó trách đều rất thú vị."
"Đúng vậy, bọn họ đều là những người năm xưa từng theo chân ông nội vào nam ra bắc, bảo vệ trong nhà hơn phân nửa đều là binh lính về hưu từ binh đoàn của ông nội, đều do một tay ông huấn luyện ra. Bọn họ đã lớn tuổi, tìm việc bên ngoài cũng khó khăn, ông nội liền dẫn về hết, tuy đồng lương không đủ để ăn sung mặc sướng nhưng ít nhất cũng no cái bụng, nuôi được gia đình! Chú Ngụy là lính chuyên cần của ông nội, từ một lần chấp hành nhiệm vụ nên mắt trái bị thương. Sau khi giải ngũ, không tìm được công việc thích hợp liền đi học làm đầu bếp, đặc biệt phụ trách cơm nước hàng ngày cho ông bà nội."
"Còn có chú Thành vừa kiểm tra an ninh cho chúng ta, trước kia là binh vương trong quân đội, kĩ thuật bắn tỉa của tôi đều học từ chú ấy mà ra. Còn có chú Trương phụ trách đồ đạc trong nhà, là ông nội một tay đào lên, hồi chuyển nghề được phân đến cục thuế, làm được hai năm liền từ chức, nói gì mà phải đến làm quản lí riêng cho ông nội. Nói chung là không chịu nổi chốn quan trường, vẫn cảm thấy đi theo ông nội thoải mái..."
Tô Ảnh nghe Phó Thịnh nói từng chuyện từng chuyện một, nhìn anh tự hào, thoải mái kể về những người bên cạnh mình, cô cũng vô thức cười theo.
Cô thích nhìn Phó Thịnh vui vẻ.
Mộc Minh đứng ngoài cửa, lẳng lặng nghe Phó Thịnh và Tô Ảnh thoải mái trò chuyện, khóe miệng cũng dẫn dần vểnh lên.
Từ xưa đến nay Phó tổng chưa từng thoải mái chia sẻ chuyện của mình cho người khác như vậy, cho dù là với Diệp Tự và Sầm Yến Hành cũng chỉ là nói về tài chính, kinh tế, phát triển sự nghiệp, không bao giờ nhắc đến chuyện riêng, thậm chí là chuyện gia đình.
Giờ thấy anh có thể ung dung tự tại trò chuyện với Tô Ảnh như thế, Mộc Minh bỗng dưng có một loại cảm khái không nói nên lời.
Đế vương lạnh lùng vô tình, cối cùng cũng có chút tình người.
Tô Ảnh rửa tay sạch sẽ, đầu tiên là chọn nguyên liệu, sau đó vừa làm vừa dạy Phó Thịnh cách làm thế nào để xử lí từng nguyên liệu.
Tô Ảnh vừa nói vừa làm mẫu, Phó Thịnh chăm chú nhìn theo.
Khi xử lý đến bách hợp, Tô Ảnh thấy Phó Thịnh không làm đúng cách, bèn theo bản năng nhoài người sang nắm tay anh, dạy lại.
"Tay phải để thế này, bách hợp phải rửa thế này mới rửa sạch được..." Tô Ảnh nói xong, ngay say đó toàn thân lập tức khựng lại, bấy giờ mới kịp phản ứng, cô thế mà lại nắm tay Phó Thịnh...
Tô Ảnh vội rút tay về, ánh mắt tránh né, lắp bắp: "Tôi... tôi không cố ý đâu."
Phó Thịnh liếc mắt, nụ cười trên môi nhìn thế nào cũng thấy gian manh.
"Không cố ý?" Phó Thịnh cố ý kéo dài chữ cuối: "Thế thế nào mới là cố ý đây?"
Nói đoạn, Phó Thịnh cố ý đùa dai nhoài người sang đặt cằm lên đầu Tô Ảnh, đồng thời bắt lấy tay cô khẽ nắm chặt, nửa đùa nửa thật trêu: "Sau này cô còn ăn đậu hũ* của tôi nữa, tôi cũng chỉ có thể ăn thế này trở lại!"
(* nôm na giống với sàm sỡ nhưng nghĩa không nặng nề như sàm sỡ)
Vành tai Tô Ảnh lập tức đỏ bừng.
Cái người này!
Anh có biết nói như thế rất dễ khiến người khác hiểu lầm không hả!
Lại nói, không phải Phó Thịnh được mệnh danh là đế vương lạnh lùng cao ngạo sao?
Xin hỏi thế này là lạnh lùng ở chỗ nào, cao ngạo ở chỗ nào?
Tô Ảnh chật vật rút tay lại, cúi đầu: "Phó tổng, tôi dạy xong rồi, tôi về trước đây."
Dứt lời, Tô Ảnh lập tức định xoay người chạy đi.
Nào biết, Phó Thịnh nhanh như cắt luồn tay qua nách Tô Ảnh, mạnh mẽ lôi cô về ngực mình: "Không được, tôi còn chưa học được đâu! Cô phải đứng đây xem, cô đi rồi thì tôi biết chỗ nào làm đúng, chỗ nào không?"