Anh ta ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng chiếc máy bay biến mất trên bầu trời, không biết làm sao cười nói: "Đúng vậy, lại bỏ lỡ rồi. Ngày nào cũng nghe cậu nói cô bé bên cạnh Phó Thịnh có bao nhiêu đáng yêu, tôi nghe đến ù cả tai rồi, vốn nghĩ hôm nay có thể gặp được, kết quả vẫn chậm một bước."
Mẫn Chỉ đứng ở cạnh đó khẽ nở nụ cười: "Không sao, vẫn còn nhiều cơ hội mà. Đúng rồi, chẳng phải anh nói, gần đây anh cũng mới gặp được một cô gái rất thú vị hay sao? Không biết cô bé kia của anh đáng yêu, hay là cô bé của Phó Thịnh đáng yêu hơn?"
Nghe Mẫn Chỉ nói vậy, sắc mặt vốn hơi tái nhợt của Diệp Tự, lại hơi đỏ lên.
Diệp Tự có vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: "Đừng nói như vậy. Cô ấy không phải là cô bé của tôi, tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất thú vị, là người đầu tiên có thể chạm đến linh hồn của tôi từ lúc sinh ra đến giờ. Tuy nhiên, dạo này tôi không gặp cô ấy. Nhắn tin cho cô ấy cũng không thấy cô ấy nhắn lại, có lẽ là do bận rộn nhiều việc."
Sầm Yến Hành và Mẫn Chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đều nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Diệp Tự đang động tâm?
Ôi trời ơi! Rốt cuộc người phụ nữ có thể làm Diệp Tự động tâm, là thần thánh phương nào vậy?
Phải thật sự lợi hại, mới có thể làm cho khiêm khiêm công tử tâm lặng như nước rung động?
Tô Ảnh nhìn ra ngoài qua lớp kính thủy tinh máy bay, mây trắng lượn lờ xung quanh rất đẹp.
Nhưng trong lòng cô lúc này có tâm sự, làm thế nào cũng không thể vui lên được.
Lần này đến Tô gia, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì, cô đều sẽ che chở cho mẹ, không để ai bắt nạt mẹ cả!
Cho dù Tô Như Thiến có là người đã được ghi tên vào gia phả của Tô gia, vậy thì làm sao?
Tô Ảnh có thể nhượng bộ cho bọn họ tất cả, duy chỉ có chuyện cuả mẹ là không thể nhượng bộ!
Thời gian dần dần trôi qua.
Chờ đến lúc Tô Ảnh lấy lại tinh thần, đã đến thành phố nơi Tô gia sinh sống.
Tô Chân đã sớm sắp xếp xe đến đón, vậy nên vừa xuống máy bay, bọn họ đã lập tức lên xe, chạy thẳng tới địa chỉ nhà Tô gia.
Phó Thịnh không mang theo nhiều người, Tô gia cũng là gia đình có tiếng, vậy nên anh cũng đi ngay đến Tô gia.
Lúc Tô Ảnh xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn cửa nhà Tô gia, tường quây được xây rất cao. Hai con thú đá đặt ở trước cửa nhà không phải là sư tử đá, mà là hai con Giải Trãi.
(*)Giải Trãi (Giải Trĩ) (獬豸): tương truyền là linh thú biết phân biệt phải trái. Thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính. Nó còn có tên khác là Giải Trãi (解廌). Vì tính cương trực của mình nên nên nhà Hán bắt chước cái ý ấy mà gọi mũ các quan là mũ Giải Trãi Quan (解廌冠)
Tô Ảnh sửng sốt.
Giải Trãi là thần thú biết phân biệt phải trái trong thần thoại Trung quốc cổ đại, có vẻ ngoài giống bò, thân nhỏ như dê, nhìn tương tự kỳ lân, người dài với bộ lông đen thui, hai mắt sáng ngời có thần, trên trán có một chiếc sừng dài.
Giải Trãi là thần thú rất thông minh, hiểu tiếng người biết nhân tính. Nó mở mắt, có thể phân biệt đúng và sai, có thể nhận biết được thiện và ác, phát hiện ra quan viên xấu xa, sẽ dùng sừng húc kẻ đó rồi ăn vào trong bụng. Nó có thể phân biệt được ngay thẳng hay gian dối, lại có danh xưng là thần dê, Nó là biểu tượng của lòng dũng cảm và công lý, là biểu tượng của luật pháp: "Quang minh chính đại" "Chí công vô tư" "Ánh sáng chiếu soi khắp thiên hạ".