“Đồ không biết xấu hổ đi sao chép. Cô còn có mặt mũi mà tới, cô nói đi, vì sao cô lại sao chép tác phẩm của Đại đại hả?”
“Mọi người đẩy cô ta lên đi, để tất cả được thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, sỉ nhục cô ta bồi tội Đại Đại.”
“Đánh chết đồ sao chép không biết xấu hổ, thì ra cô mới là người xấu xa nhất.”
...
Tô Ảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, kính râm trên mặt bị đánh rớt ở trên mặt đất.
Tô Ảnh muốn nhặt lên lại bị người khác đẩy ra, cô lảo đảo ngã xuống thảm.
Lúc này vô số phóng viên nhắm camera về phía cô, không ngừng đặt câu hỏi: “Vị tiểu thư này, xin hỏi làm sao cô có thể ăn trộm được ca khúc của Tự Thuật Phong Nguyệt? Cô và Tự Thuật Phong Nguyệt quen biết nhau sao?”
“Vị tiểu thư này, cô và Điền Mỹ Hòa cùng một giuộc bắt tay ăn cắp tác phẩm của Tự Thuật Phong Nguyệt sao?”
“Vị tiểu thư này, cô thấy thế nào về chuyện cô ăn cắp tác phẩm của người khác?”
...
Tô Ảnh hốt hoảng nhìn xung quanh, vô số thanh âm bao phủ lấy cô.
Những lời chỉ trích, trào phúng, phẫn nộ và ánh mắt đó làm Tô Ảnh muốn hỏng bét!
“Không, không phải tôi! Tôi không sao chép! Tôi cũng không bán ca khúc của anh ấy, đó không phải là sự thật.” Tô Ảnh ra sức biện giải cho bản thân.
Nhưng âm thanh của cô nháy mắt bị sự phẫn nộ của quần chúng nuốt sống, không tạo ra một chút gợn sóng.
Lại là như vậy!
Trước kia lúc cô bị người oan uổng, mặc kệ cô giải thích như thế nào nhưng đều không có ai tin.
Khi còn nhỏ là như thế, hiện tại cũng là như thế!
Đằng xa, Điền Mỹ Hòa nhìn thấy Tô Ảnh bị vô số người chất vấn quở trách, cô ta lập tức vui vẻ lộ ra tươi cười.
Cô ta biết, chỉ cần đẩy Tô Ảnh ra thì cô ta sẽ an toàn.
Tô Ảnh ơi là Tô Ảnh, mày không bối nồi thì ai bối nồi đây?
Ai bảo mày không nói cho rõ ràng?
Ai bảo mày mang theo bản thảo ca khúc tới gặp tao?
Dù sao tất cả cũng là do mày, cho nên Điền Mỹ Hòa tao mới bị liên lụy.
Haha, Tô Ảnh, mày ở đây mà chịu đựng mọi người tức giận và trừng phạt đi.
Khách sạn ầm ĩ cực kì, Phó Thịnh mang theo Mộc Minh từ bên ngoài trải qua, vừa nhấc đầu đã thấy được Tô Ảnh ở chính giữa đang bị mọi người vây quanh.
Anh nhìn thấy Tô Ảnh rơi nước mắt, biểu tình vô cùng uất ức, trong lòng anh cảm thấy đau xót.
Đồ ngốc này, xin nghỉ một ngày là tới đây để chịu mắng sao?
Trên đời này sao có cô gái ngốc như vậy cơ chứ?
Mộc Minh cũng thấy được Tô Ảnh, lập tức nói: “Phó tổng, tôi đi hỏi một chút...”
Không đợi Mộc Minh nói xong, Phó Thịnh đã nhanh chóng đi về phía Tô Ảnh.
“Xin nhường đường một chút, đừng chặn đường Phó tổng.” Mộc Minh nhìn thấy Phó Thịnh đi qua cũng nhanh chóng đi theo, sau đó sơ tán vòng vây xung quanh Tô Ảnh.
Vốn dĩ đám người còn đang chìm trong phẫn nộ nhưng vừa thấy Phó Thịnh, nháy mắt tạm dừng, tất cả im hơi lặng tiếng ngẩng đầu nhìn người đàn ông tôn quý như đế vương xuất hiện.
Có những người, dù không nói một lời những cũng đủ làm người khác sợ run.
Phó Thịnh chính là người như vậy.
Anh từ từ đi về phía Tô Ảnh.
Không ai dám ngăn trở.
Mọi người sôi nổi nhường đường.
Tô Ảnh nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh, cô vừa muốn mở miệng, không ngờ Phó Thịnh đã kéo cô vào lòng, hung hăng mà vò đầu cô: “Bị người ta bắt nạt thành như vậy còn không biết mở miệng?”
“Phó tổng, tôi...” Tô Ảnh càng thêm uất ức, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi giải thích nhưng bọn họ không nghe.”