Trong nhóm im lặng một lúc, Mộc Minh nói: “Đã biết.”
Không bao lâu, Phó Thịnh bỗng nhiên xuất hiện ở trong nhóm, lạnh lùng ném ra một câu: “Chút việc nhỏ vậy còn làm không tốt?”
Sau đó phía dưới không ai dám hé răng.
Nói vậy bọn họ cũng phát hoảng.
Vừa mới lập nhóm đã bị lãnh đạo bắt được, đây là tiết tấu đào mồ chôn mình sao?
Tô Ảnh xem xong tin nhắn chat thì nhắn lại: “Phó tổng, đồ rửa bút hoa mai của ngài hôm trước tôi rửa sạch sẽ cất ở trong thư phòng, tầng số 3, ngăn kéo số 5 bên trái sang. Bởi vì đồ rửa bút này là đồ cổ đời Tống nên phải cất vào hộp.”
Trong nhóm, mọi người nhìn thấy Tô Ảnh rốt cuộc cũng lên tiếng, tất cả mọi người mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Thật tốt quá, Tô Ảnh, xem như cô trượng nghĩa.
Mục đích chúng ta lập nhóm rốt cuộc được thành công!
Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh nhắn tin chat thì hừ một tiếng, không nói nữa.
Lúc này, Mộc Minh bỗng nhiên trò chuyện riêng với Tô Ảnh: “Lúc cô đi Phó tổng không có gì không đúng phải không?”
Tô Ảnh mờ mịt: “Không có, tôi chỉ xin Phó tổng cho nghỉ ba ngày, Phó tổng cũng rất bình tĩnh phê chuẩn mà.”
Mộc Minh cũng có chút sờ không chuẩn.
Trước kia, anh ta là người hiểu Phó tổng nhất.
Nhưng từ sau khi Tô Ảnh tới, anh ta thật có điểm sờ không chuẩn tính tình Phó tổng.
Không hiểu sao anh ta luôn có loại ảo giác: Mỗi lần Tô Ảnh không ở bên cạnh, Phó tổng thường hay nổi giận.
Lần trước Tô Ảnh xin nghỉ, Phó tổng mặt ngoài đáp ứng rất thống khoái, thật ra ngầm biết Tô Ảnh đi khách sạn Quốc Hưng.
Cho nên lần đó Tô Ảnh bị nhiều người bắt nạt như vậy, tổng giám đốc mới có thể kịp thời xuất hiện.
Lúc này tổng giám đốc tức giận không phải là...
Mộc Minh giật giật mí mắt, nhanh chóng nhắn tin cho Tô Ảnh: “Lúc cô quay về nhớ mang quà cho tổng giám đốc đấy.”
Tô Ảnh vẫn đang mờ mịt, vì sao phải mang quà cho Phó tổng?
Anh ta chính là Phó Thịnh, tài phú kinh người, muốn gì mà không có? Còn cần quà của cô sao?
Nhưng nếu Mộc Minh đã nhắc nhở vậy cô cũng nên làm thôi!
Tô Ảnh nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Phó Thịnh: “Phó tổng, báo cáo với ngài một chút về hành trình. Ngày hôm qua tôi tới nơi đã nhanh chóng ký hợp đồng với đoàn phim về thể hiện toàn bộ nhạc phim. Hơn nữa còn quen biết một người bạn mới, là biên kịch phim, cô ấy nhờ tôi hỗ trợ diễn một vai diễn nhỏ, hôm nay quay xong, ngày mai sẽ đúng giờ trở về.”
Phó Thịnh thu được tin nhắn của Tô Ảnh, một lúc sau mới ngạo kiều nhắn lại một cái: “Đã biết.”
Tô Ảnh cân nhắc một chút, nhắn cho Phó Thịnh một tin: “Phó tổng, nơi này tuy chỉ là một huyện nhỏ nhưng phong cảnh rất đẹp. Đáng tiếc phong cảnh đẹp như vậy không có cách nào cùng ngài thưởng thức. Nhưng ớt ở đây rất tuyệt, cay nhẹ thôi, không sao hết, tôi mang một ít về làm tương ớt cho ngài nếm thử nhé?”
Phó Thịnh nhanh chóng nhắn lại: “Ừ.”
Sau đó, không có sau đó nữa.
Toàn bô tin nhắn vẻn vẹn 3 chữ.
Tô Ảnh lo sợ bất an nghĩ, lần này hẳn là qua cửa chứ?
Haiz, thủ trưởng nhà cô thi thoảng không hiểu sao lại ngạo kiều thì phải làm sao đây?
Bên kia, Phó Thịnh thu được tin nhắn của Tô Ảnh, lập tức triệu tập quản lý cao tầng mở họp.
Ở hội nghị, tất cả báo cáo tài chính của công ty con đều thuận lợi thông qua, thuận tiện khen ngợi Triệu tổng khu Hoa Nam nhiều năm cẩn trọng, hơn nữa còn phê chuẩn cho Triệu tổng nghỉ phép một tháng.
Hội nghị chấm dứt, tất cả mọi người mộng bức, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Duy chỉ có Mộc Minh như hiểu ra gì đó.