Bùm, bùm, bùm….
Tô Ảnh mở to hai mắt, cứ ngây ngốc nhìn Phó Thịnh, ngây ngốc cho rằng Phó Thịnh sẽ hôn mình.
Thân thể cô cứng đờ, không thể trốn không thể tránh.
Có lẽ cô cũng không thật sự muốn trốn tránh.
Ngay khi môi của hai người sắp chạm vào nhau, Phó Thịnh bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không bằng, cô chọn thay tôi đi?”
“Sao cơ?” Tô Ảnh mờ mịt, đến giờ còn chưa lấy lại tinh thần.
Phó Thịnh nhìn ánh mắt mờ mịt và hoảng loạn của cô, đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười.
“Nếu cô muốn biết tôi và Ngu Đình Huyên có ở bên nhau hay không, không bằng cô lựa chọn thay tôi đi?” Phó Thịnh như cười như không nhìn cô.
Hàng mi dài của Tô Ảnh rung rung mấy cái, đầu lúc này mới dần hoạt động trở lại.
Thân thể cũng dần được khống chế trở lại.
Cô từ từ giơ tay lên, chống ở ngực Phó Thịnh.
Cô hơi đẩy một chút nhưng ngược lại bị nhiệt độ nóng bỏng trên người đối phương làm cho rụt ngón tay.
“Phó... Phó tổng...” Tô Ảnh gian nan mở miệng: “Có gì muốn nói có thể đứng lên rồi nói không?”
Phó Thịnh như cố ý đùa giai, nhẹ nhàng áp xuống.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tô Ảnh bị hành động của anh dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, theo bản năng quay mặt đi.
Đôi môi anh xẹt qua gò má cô.
Giây phút đó, thân thể hai người đồng thời run rẩy một chút.
Phó Thịnh rõ ràng có thể thấy được vành tai trắng nõn của Tô Ảnh đột nhiên đỏ lên.
Đáng yêu làm người ta muốn cắn một cái.
Không biết Tô Ảnh lấy sức lực từ đâu ra đẩy anh một cái.
Lần này Phó Thịnh không hề kháng cự, thuận theo lực đạo đẩy ra, cứ thế nhìn cô như con thú nhỏ chấn kinh co chân chạy về phòng.
Phó Thịnh nhìn thân ảnh của Tô Ảnh biến mất trong tầm mắt mình, lúc này anh mới giơ tay lên chạm vào môi mình.
Nơi đó dường như còn lưu lại hương vị của cô.
Thật là hương vị muốn làm người ta nếm tiếp.
Phó Thịnh cứ thế nằm ở trên thảm, trong đầu nhớ lại hình ảnh anh và người nhà đánh cuộc.
Lúc đưa ra điều kiện phải kết hôn vào cuối năm, Phó Thịnh tung hoành mấy năm trên thương trường rốt cuộc cũng hiểu rõ mục đích cuối cùng của người nhà chính là làm anh chịu kết hôn.
Vốn dĩ anh có thể cứng rắn cự tuyệt.
Bởi vì anh vẫn luôn nắm giữ quyền quyết định hôn nhân của mình.
Nhưng lúc ấy không biết vì sao trong đầu anh xuất hiện gương mặt tươi cười nghịch ngợm của Tô Ảnh, ma xui quỷ khiến mới đồng ý yêu cầu đó.
Sau khi nói ra câu đó, trong lòng anh lại như trút được gánh nặng.
Giống như anh vẫn luôn muốn làm như vậy.
Người khác cho rằng anh là bất đắc dĩ mới đồng ý cuối năm kết hôn.
Chỉ có anh mới biết anh là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Bởi vì lúc đó trong đầu anh nảy ra ý nghĩ: Nếu đối tượng kết hôn là Tô Ảnh vậy thì kết hôn thôi.
Có lẽ anh bị điên rồi.
Mà lúc nãy, chính anh gần như không khống chế được bản thân muốn hôn cô.
Nụ hôn lần trước là lúc cô ngủ say, anh có thể tự thôi miên bản thân, đó chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng mà hôn nay, anh thật sự rất muốn hôn cô.
Nếu không phải anh vẫn luôn có sự tự chủ mạnh mẽ có lẽ đã không ngăn được bước cuối cùng.
Cô nhóc kia đã hạ cổ cho mình sao?
Bên kia, Tô Ảnh trốn về phòng mình, cô cầm gối đầu bịt lại lỗ tai, trốn như con đà điểu.
Á aaaa. Mình bị điên rồi, điên thật rồi.
Vừa nãy thế mà trong lòng lại khát vọng Phó Thịnh hôn xuống.
Đó là Phó Thịnh đấy.
Sao mình có thể có suy nghĩ như vậy được chứ?