Phó Thịnh đỡ Tô Ảnh lên: "Tô Ảnh!"
Tô Ảnh suy yếu nhìn Phó Thịnh, khóe miệng còn vài vết máu loang lổ, cả cơ thể chứa đầy vết thương.
Cô khó khăn cười với Phó Thịnh, hơi thở mong manh nói: "Tôi biết, anh sẽ đến cứu tôi. Tôi biết, anh nhất định sẽ tới…"
Nói xong câu đó, Tô Ảnh hoàn toàn ngất trong ngực Phó Thịnh.
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh đầy thương tích, vành mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Đáy mắt anh đầy sát khí, không thể kiềm chế bạo phát ra.
Anh muốn giết Vương Nhạc Đông ngay tại chỗ, mà Mộc Minh bênh cạnh thấp giọng nói: "Phó tổng, để cho hắn chết như vậy chẳng phải quá tiện nghi hay sao?"
Phó Thịnh rũ mắt, khẽ nở nụ cười: "Đúng vậy, không thể để cho hắn chết dễ dàng được!”
Nói xong câu đó, Phó Thịnh lấy chăn trên giường bao lấy Tô Ảnh, khôi phục lại vẻ mặt lãnh khốc vô tình như cũ: “Thích chơi kiểu ngược đãi? Vậy thì thỏa mãn nguyện vọng của hắn đi.”
"Vâng, giám đốc.” Mộc Minh lập tức nhận lệnh.
Phó Thịnh ôm Tô Ảnh ra ngoài, vừa đi đến cửa, Ngu Đình Huyên lại ngăn lại.
"Tránh ra!” Phó Thịnh một thân lệ khí, anh lúc này, không còn bất kỳ kiên nhẫn não nữa, cũng không muốn lãng phí thời gian với người khác!
Ngu Đình Huyên không để yên, nhìn Tô Ảnh một thân đầy thương tích, nói: "Nếu anh cứ ôm cô ấy ra ngoài như vậy, anh cảm thấy thanh danh của cô ấy liệu có ổn không? Dù không để ý tới danh tiếng của mình, chẳng lẽ anh không quan tâm tới danh dự của cô ấy sao? Đường đường là tổng tài đại nhân của tập đoàn Phó thị, ôm một người phụ nữ bị thương từ khách sạn ra, anh cảm thấy như vậy ổn sao?”
Bước chân của Phó Thịnh dừng lại.
Ngu Đình Huyên lập tức nói tiếp: "Để cô ấy cho em. Em là phụ nữ, em đưa người ra khỏi cửa thì tất cả đều đã thành quá khứ rồi.”
Phó Thịnh lập tức ngưng mắt nhìn Ngu Đình Huyên, Ngu Đình Huyên nhướng mày nhìn Vương Nhạc Đông đang thoi thóp, đáy mắt hiện lên một tia ngưng trọng, chậm rãi nói: "Anh nên biết, Ngu Đình Huyên em hận nhất cái gì. Đàn ông khi dễ phụ nữ, là cái thể loại bản lĩnh gì?"
Phó Thịnh lúc này đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, đúng là ôm Tô Ảnh ra cửa như vậy không ổn lắm.
Không phải anh quan tâm những tin đồn kia, chúng dù sao cũng không dám truyền những tin vô căn cứ đó đi.
Nhưng đối phương là Tô Ảnh, chỉ e là sẽ có rất nhiều lời bàn tán.
Tô Ảnh không có căn cơ, sẽ bị người làm hại, đó sẽ là điểm yếu để người tôicông kích.
Vừa nghĩ như vậy, Phó Thịnh không do dự giao Tô Ảnh cho Ngu Đình Huyên, lãnh đạm nói: “Ân tình này, tôi sẽ nhớ kỹ!"
Nói xong, Phó Thịnh cùng Mộc Minh và những người khác mang Vương Nhạc Đông đã hôn mê rời khỏi khách sạn.
Ngu Đình Huyên nhìn Tô Ảnh, trong lòng thở dài một tiếng, nói với trợ lý của mình: “Đưa cô ấy đến bệnh viện. Nhớ, đừng để người ngoài nhìn thấy.”
Trợ lý của Ngu Đình Huyên lập tức chỉ đạo những người khác, đưa Tô Ảnh đi.
Người vừa mới ngăn Ngu Đình Huyên ban nãy, thấy Ngu Đình Huyên đưa Tô Ảnh đi, lập tức nhắn một tin đi: Tiểu thư cứu Tô Ảnh.
Nhắn tin xong, liền nhanh chóng đuổi theo.