Nói xong câu đó, Vương Nhạc Đông nói với Điền Mỹ Hòa: “Mỹ Hòa, em đã làm cho cô ta đủ nhiều rồi, em không thể cứ mãi uất ức bản thân được. Mấy năm nay, vì Tô Ảnh, sự nghiệp của em luôn giẫm chân tại chỗ, em đã làm hết nghĩa vụ của người làm chị! Cô ta đã 21 tuổi, không phải trẻ con, để mặc cô ta tự sinh tự diệt đi!”
Điền Mỹ Hòa lập tức ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói: “Anh nói cái gì vậy? Sao em có thể làm như vậy? Mặc kệ con bé lớn từng nào, ở trong mắt em đó vẫn là em gái, dù Điền Mỹ Hòa em không thể làm diễn viên em cũng không mặc hệ con bé được.”
Đám người xung quanh nhóm lập tức khen ngợi Điền Mỹ Hòa: “Quả nhiên là cô chị tốt, không phải chị em ruột thịt mà còn không rời không bỏ như vậy. Khó trách mấy năm nay không thấy cô ấy đóng phim, thì ra là bị cô em gái này làm cho chậm trễ.”
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới Điền Mỹ Hòa lại là người lương thiện như vậy! Trước kia thiếu chú ý, sau này phải chú ý nhiều một chút mới được!”
Nghe người khác nghị luận như vậy, trong mắt Điền Mỹ Hòa và Vương Nhạc Đông hiện lên vẻ đắc ý.
Người có thể tham gia yến hội thì không có một ai là người thường.
Chỉ cần bọn họ nhớ kỹ Điền Mỹ Hòa thì không lo không có cơ hội hỗn ở giới giải trí!
Dùng một Tô Ảnh nho nhỏ, đổi lấy vé vào cửa giới giải trí thật đáng giá!
“Tô Ảnh, nghe lời chị khuyên đi, về nhà tìm việc sống nên thân, không cần ra ngoài thông đồng đàn ông như vậy, chị là chị, chị có một miếng cơm còn có thể để em đói hay sao?” Điền Mỹ Hòa vẻ mặt tiếc hận nhìn Tô Ảnh: “Làm đàn bà là phải dựa vào chính mình, không thể dựa vào việc bán đứng thân thể. Đám lão già đó có thể cho em cái gì, còn không phải lừa gạt thanh xuân của em hay sao?”
Tô Ảnh giận quá hóa cười.
Cô dựa vào đàn ông?
Nếu cô mà là loại người dựa vào đàn ông thì đã sớm cùng Vương Nhạc Đông ở bên nhau rồi.
Nếu cô là loại người dựa vào bán đứng thân thể để kiếm ăn thì sao có thể không trả nổi tiền chữa bệnh cho mẹ?
Năng lực lật ngược phải trái trắng đen của Điền Mỹ Hòa so với khi còn nhỏ thật đúng là lô hỏa thuần thanh nha!
Tô Ảnh từ từ sửa sang lại quần áo, cô lạnh lùng nhìn Điền Mỹ Hòa, mở miệng: “Điền Mỹ Hòa, chị dám thề với trời, nếu hôm nay chị nói dối, chị sẽ bị thiên lôi đánh cho chết không tử tế hay không, chị dám không? Tôi dám! Tôi dám thề với trờ Tô Ảnh tôi không thẹn trời đất, không thẹn nhân tâm!”
Điền Mỹ Hòa vừa định phản bác lại nghe được bên ngoài đám người vang lên thanh âm đạm mạc nhưng vô cùng uy nghiêm: “Thì ra tôi chính là một lão già?”
Giây tiếp theo, đám người tự động tách ra.
Tô Ảnh ngẩng đầu thấy được Phó Thịnh đang từ từ đi tới.
Ánh đèn vàng phủ khắp người anh, làm cho khí chất uy nghiêm trên người anh càng thêm lẫm liệt, không dung người khác xâm phạm.
Điền Mỹ Hòa nháy mắt bị mỹ nhan thịnh thế của Phó Thịnh làm cho chấn trụ, nhất thời không nói ra được.
Đôi mắt của Phó Thịnh lạnh như băng đảo qua Điền Mỹ Hòa: “Cô ấy là do tôi mang đến, cô có ý kiến sao?”