Mọi người trong phòng đồng loạt sững sờ!
Bọn họ nghĩ thế nào không ngờ tới Ngô tiểu thư bị người bắt cóc!
Bảo vệ lập tức quây thành vòng, bao vây người đàn ông kia lại, tuuy nhiên không ai dám làm liều ra tay với gã, chỉ sợ gã tổn thương đến Ngô tiểu thư.
Ném chuột sợ vỡ bình!
Ngu Đình Huyên tách đám người đi lên, không chút e dè nhìn thẳng vào người kia, dõng dạc: "Mục tiêu của anh là tôi, đúng chứ?"
Gã kia bật cười: "Ngu tiểu thư quả nhiên thông minh! Mới nhìn đã đoán ra!"
"Nói đi, kẻ đứng sau anh là người phụ nữ cha tôi nuôi bên ngoài kia hay là đám chú bác của tôi?" Ngu Đình Huyên thản nhiên nói: "Hôm nay ở đây đông người, ai cũng không thoát được, cho dù muốn tôi chết, cũng nên cho tôi chết được rõ ràng chứ, không phải sao?"
Tô Ảnh nghe Ngu Đình Huyên nói vậy, cô vô thức siết tay.
Cô ấy cứ bình tĩnh như thế?
Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn gặp quá nhiều ình huống thế này rồi?
Nhớ đến những lời Phó Thịnh từng nói, Tô Ảnh không khỏi đồng cảm với Ngu Đình Huyên.
Mẫn Chỉ đứng bên cạnh tuy không đau lòng như Tô Ảnh, nhưng cô ấy kinh ngạc.
Bởi vì trong mọt thoáng, cô ấy đã bừng tĩnh, hiểu câu đó của Ngu Đình Huyên có nghĩ gì.
Chạng vạng tối, Ngu Đình Huyên nói đang câu cá, chẳng lẽ, cô ấy cố ý mắc câu?
Rõ ràng biết trợ lí của mình có vấn đề, nhưng vẫn uống cốc nước kia.
Rõ ràng biết có người định hại mình, nhưng vẫn không mảy may phòng bị, cốt chỉ đề dụ kẻ đó ra.
Ngu Đình Huyên, quả nhiên rất tàn nhẫn với bản thân.
Đợi đã, chẳng lẽ Ngu Đình Huyên muốn tìm ra kẻ nội gián kia nên mới tổ chức buổi du hồ này?
Nghĩ vậy, Mẫn Chỉ không nhịn được nhìn về phía Ngu Đình Huyên.
Mẫn Chỉ bỗng từ từ đến gần Tô Ảnh, khẽ thì thầm vào tai cô: "Tô Ảnh, cậu nói xem, Phó Thịnh có đến không?"
Tô Ảnh ngẩn ra: "Anh ấy đến đây làm gì?"
Mẫn Chỉ thì thầm: "Mình nhớ cậu từng nói, di động của cậu có cài định vị. Nếu như Phó Thịnh phát hiện di động của cậu đột nhiên mất tín hiệu..."
Tô Ảnh sửng sốt!
Tuy nhiên ngay sau đó lại thay bằng vẻ buồn bã, Phó Thịnh có đến thật không?
Anh thật sự sẽ phát hiện điện thoại của cô đột nhiên mất tín hiệu chứ?
Anh thực sự... sẽ mạo hiểm mưa to gió lớn đến cứu cô sao?
Chắc là không đâu nhỉ?
Nhưng bất giác, đến cả Tô Ảnh cũng không nhận ra, trong lòng cô vẫn le lói một tia mong đợi.
Từ lần trước bị Vương Nhạc Đông bắt cóc, không hiểu sao cô lại có cảm giác rất ỷ vào Phó Thịnh.
Gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ đến sẽ là anh.
Biết rõ mình không nên như vậy, nhưng vẫn không nhịn được có suy nghĩ tham lam ấy, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc đó, người đàn ông giữ Ngô tiểu thư bỗng phá lên cười: "Chẳng trách bọn họ chịu tốn một đống tiền thuê tôi nhất định phải giết cô, cô quả nhiên quá thông minh!"
Ngu Đình Huyên lạnh toát.
Quả nhiên là bọn họ!
Bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định!
Vẫn muốn ép cô chết, cướp lấy cổ phần trong tay cô.
Đáng tiếc, trong từ điển của Ngu Đình Huyên cô từ trước đến nay chưa từng có khái niệm dễ dàng chịu thua!
Cùng lúc đó, biệt viện Gia Thịnh.
"Bây giờ, đến phiên chúng ta ra sân." Phó Thịnh thay quần áo, khẽ gật đầu với Mộc Minh, dẫn đầu sải bước ra ngoài.
Anh đợi ngày này, đợi đã lâu lắm rồi.
Tô Ảnh, kiên trì thêm chút nữa.
Tôi lập tức đến đây!
Chờ tôi!